Có câu nói: vì một người mà đem lòng yêu cả một tòa thành.
Dư Tuyển đến Hạ thị được mấy ngày vẫn chưa ngắm phong cảnh ở đây, cậu không biết nhiều về văn hóa nơi đây, không biết có công trình kiến trúc gì, có trường nào nổi tiếng, có thể ngắm cảnh ở đâu.
Bây giờ, cậu hơi có động lực.
Người cậu thích mấy năm đang ở trước mặt, có thể chạm có thể sờ có thể ôm, không có gì tốt hơn điều này. Mặc dù loại tiếp xúc này có khả năng chỉ như ánh sáng bé nhỏ lập lòe của con đom đóm, cậu cũng muốn. Tuy tim cậu không mạnh mẽ tới nỗi có thể bỏ qua mọi khổ sở bi thương tuyệt vọng, nhưng cậu có thể biến nó thành thói quen, chỉ cần quen chịu đựng sẽ có thể thích ứng.
Bọn họ dừng ở bờ sông không lâu lắm, chủ yếu vì quá đói bụng.
Tư Mậu Nam nghiêng người để di động vào balo đang đeo, đưa Dư Tuyển vào một quán ăn ẩn trong ngõ.
Cậu nhận ra, Tư Mậu Nam luôn cố tình tìm những quán ăn ẩn trong mấy chỗ kỳ quái, hơn nữa mùi vị món ăn cũng không tệ.
Bọn họ dựng xe đạp dưới gốc cây.
Mồ hôi trên trán Dư Tuyển đã khô, cậu hỏi Tư Mậu Nam: "Ở đây có gì ăn?"
Tư Mậu Nam chỉ biển hiệu không rõ ràng lắm trên cửa: "Chim."
"Chim gì cơ? Chúng ta sẽ ăn món dân dã à." Dư Tuyển nhìn chằm chằm biển hiệu đã tróc sơn.
"Nghĩ gì vậy, người ta làm ăn đứng đắn, chim bồ câu đó." Tư Mậu Nam mở cửa gỗ cố ý làm theo kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-lieu/1659900/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.