Nếu như có thể, Dư Tuyển rất hi vọng mình không ngồi cạnh Tư Mậu Nam, vậy thì sẽ không cần đối diện với quá khứ, cũng chẳng ôm suy nghĩ không trong sáng với anh.
Trên máy bay không có Internet, Dư Tuyển không thể tìm kiếm scandal của Tư Mậu Nam để bình tĩnh lại, tiểu thuyết lưu trong điện thoại cũng chẳng còn hấp dẫn, chỉ biết ngẩn người nhìn chằm chằm mũi giày của mình.
Khi Tư Mậu Nam bị âm thanh của nữ tiếp viên hàng không trên loa đánh thức, vừa mở mắt đã thấy Dư Tuyển đang ngẩn người. Anh không lên tiếng, lặng lẽ nghiêng đầu quan sát cậu.
Bây giờ Dư Tuyển không còn là thiếu niên gầy gò vẫn thường mặc áo sơ mi trắng năm đó nữa. Cậu đã trưởng thành, thân hình mảnh khảnh, gương mặt thanh tú, ánh mắt ẩn chứa nhiều tâm tư, mái tóc hơi dài, nhưng như thế cũng rất dễ nhìn, anh muốn tự tay mình có thể giúp cậu vén tóc trên trán lên.
Trên tai phải của Dư Tuyển có một lỗ khuyên không còn rõ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được. Tư Mậu Nam chạm lên khuyên đinh tán bên tai trái của mình, lúc chuẩn bị chìm vào hồi ức, tiếng loảng xoảng của máy bay đáp xuống đường băng cắt đứt đoạn tâm tư.
Sau khi hạ cánh an toàn, họ lên xe bảo mẫu [1] đã sớm chờ ở đó để tới đoàn phim.
Nhân viên đi theo họ không tính là nhiều, hai vệ sĩ, thêm cả Dư Tuyển cũng chỉ có ba người. Mạch Bạch nguyên là người đại diện, không phụ trách công việc của cậu.
Dư Tuyển chọn ngồi hàng ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-lieu/1659885/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.