“Tôi sẽ giúp.” Tôi hứa hẹn. Đàn anh trước giờ vẫn luôn tốt với tôi, hiện tại còn ngay thẳng chỉ rõ cho tôi biết viện trưởng Lê có vấn đề, tôi không có lý do gì để không giúp anh ta.
“Cảm ơn cậu,” Đàn anh thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cáo từ, “Tôi về làm thí nghiệm tiếp, cậu cứ tiếp tục công việc của mình.”
“Thật ra tôi cũng không có việc gì,” Tôi ăn ngay nói thật, “Không phải chăm sóc học sinh, nghiên cứu cũng chẳng có gì khó khăn. Một ngày tốn hai tiếng làm việc, còn lại là ngồi ngẩn người thôi.”
Đàn anh trông muốn cho tôi một trận lắm rồi nhưng vẫn kiềm chế chính mình, cuối cùng cắn răng nghiến lợi: “Anh biết cậu là thiên tài rồi, có thể bớt nhắc nhở anh chuyện này được không?”
Tôi rất tốt bụng mà trả lời: “Tôi sẽ cố gắng.”
Đàn anh tức giận bỏ đi, tôi bèn bắt đầu từ tốn hoàn thành công việc trong ngày. Đợi lúc tôi đặt dấu chấm cuối cùng thì cũng đã đến giờ ăn trưa.
Trên đường đến căn tin, tôi gặp không ít học trò cũ. Bọn họ chào hỏi tôi rất nhiệt tình. Thậm chí còn có cậu sinh viên còn trẻ, còn ngây thơ, hỏi liệu cậu ta có thể về làm học trò của tôi nữa không.
Tôi vỗ vai cậu chàng, hết sức chân thành mà nói: “Không được, nhưng nếu lúc nào gặp phải cái nan đề không thể giải quyết mà thầy cậu thì bận quá, cậu có thể tới tìm tôi.”
Mặt cậu chàng đỏ bừng tắp lự, mấy giây sau mới nói: “Cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-ky-cua-toi-gio-la-tay-choi/3488104/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.