Cậu cũng có thể ghét bỏ tôi. Làm vậy mới đúng cái nguyên tắc công bằng của cậu.”
Tôi trực tiếp vặn lại, không hề xót thương gì hắn.
Hắn cười, nói: “Thôi Minh Lãng, cậu đang bật loa ngoài phải không?”
Tôi không thừa nhận, cũng không phù nhận.
“Nhờ cậu chuyển lời cho Địch Thư Vũ: Ăn cơm chúa, phải múa mỗi ngày.”
“Không ngờ cậu và anh ta lại thân thiết đến vậy đấy.”
“Anh ta mang danh bạn cậu tới nhờ tôi giúp chút chuyện nhỏ thôi.”
“Thì ra là thế.”
Tôi trực tiếp cúp điện thoại, ánh mắt chuyển về phía Địch Thu Vũ. Anh ta thở dài, nói: “Có lần chúng ta lăn giường xong thì tôi gặp được lão bà của cậu. Anh ta chủ động thêm WeChat của tôi. Sau đó thì tôi mất việc còn gì? Nên mới thử hỏi anh ta xem thế nào…”
“Hắn giúp anh, anh còn nói xấu sau lưng hắn?”
Loại hành vi này thật không hợp đạo nghĩa chút nào.
“Dù sao thì cậu cũng là bạn tôi, tôi sao có thể trơ mắt nhìn cậu bị anh ta lừa được?”
Tôi cười nhạo một tiếng, đáy lòng đặt Địch Thu Vũ vào cột ‘Không nên quá thân cận’.
—
Trả phòng là tôi thanh toán. Trừ tiền phòng, tôi còn tặng Địch Thu Vũ hai chai rượu vang đỏ và mười phiếu giảm giá buffet. Anh ta cũng chỉ là nô lệ tư bản, cuộc sống không quá dễ dàng. Mà tôi cho tiền thì anh ta nhất định sẽ từ chối, vậy nên mỗi lần xong việc tôi đều tặng anh ta ít đồ. Ít nhất thì cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-ky-cua-toi-gio-la-tay-choi/3488070/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.