“Những lời này của anh nghe thật thánh thiện.”
Cũng thật giả dối.
Đời này vẫn còn quá ít người tốt. Tôi và Hứa Nặc cũng mới quen vài tháng, chưa đủ để tôi phán đoán anh là người tốt hay cũng chỉ là loại khốn nạn.
“Em tặng tôi một ngôi nhà,” Hứa Nặc cho tôi một đáp án thật khác, “Em cũng đối xử tốt với tôi, vậy nên tôi cũng nên đối xử tốt với em.”
Hứa Nặc thực bình tĩnh nói những lời này, tôi lại muốn cười nhạo anh ấu trĩ, cười nhạo anh ngây thơ, nhưng lời nói vừa đến bên môi lại nuốt xuống.
Tôi không thể vì bản thân là loại khốn nạn, xung quanh cũng đa phần toàn kẻ khốn nạn, mà đi cười nhạo một người không khốn nạn được.
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Anh nên suy nghĩ cho mình nhiều hơn, bớt quan tâm người khác đi một chút. Như vậy cuộc sống sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Hứa Nặc nói với tôi: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời xa em. Để trả ơn em về ngôi nhà em đã cho và bao niềm hạnh phúc em đã mang đến cho tôi, tôi muốn quan tâm em nhiều hơn một chút.”
“Anh đã rất hạnh phúc sao?” Tôi lại không nghĩ vậy.
“Đương nhiên,” Hứa Nặc mỉm cười, tựa vào ngực tôi, “Em đã cho tôi trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn mới lạ.”
–
Thật ra tôi cũng không quá tin tưởng vào lời Hứa Nặc nói, nhưng phải nói rằng lời nói của anh khiến tôi cảm thấy rất thoải mái. Có người thích nói thật, có người thích nói dối, nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-ky-cua-toi-gio-la-tay-choi/3488050/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.