Chương trước
Chương sau
“Những lời này của anh nghe thật thánh thiện.”

Cũng thật giả dối.

Đời này vẫn còn quá ít người tốt. Tôi và Hứa Nặc cũng mới quen vài tháng, chưa đủ để tôi phán đoán anh là người tốt hay cũng chỉ là loại khốn nạn.

“Em tặng tôi một ngôi nhà,” Hứa Nặc cho tôi một đáp án thật khác, “Em cũng đối xử tốt với tôi, vậy nên tôi cũng nên đối xử tốt với em.”

Hứa Nặc thực bình tĩnh nói những lời này, tôi lại muốn cười nhạo anh ấu trĩ, cười nhạo anh ngây thơ, nhưng lời nói vừa đến bên môi lại nuốt xuống.

Tôi không thể vì bản thân là loại khốn nạn, xung quanh cũng đa phần toàn kẻ khốn nạn, mà đi cười nhạo một người không khốn nạn được.

Tôi suy nghĩ rồi nói: “Anh nên suy nghĩ cho mình nhiều hơn, bớt quan tâm người khác đi một chút. Như vậy cuộc sống sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Hứa Nặc nói với tôi: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời xa em. Để trả ơn em về ngôi nhà em đã cho và bao niềm hạnh phúc em đã mang đến cho tôi, tôi muốn quan tâm em nhiều hơn một chút.”

“Anh đã rất hạnh phúc sao?” Tôi lại không nghĩ vậy.

“Đương nhiên,” Hứa Nặc mỉm cười, tựa vào ngực tôi, “Em đã cho tôi trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn mới lạ.”



Thật ra tôi cũng không quá tin tưởng vào lời Hứa Nặc nói, nhưng phải nói rằng lời nói của anh khiến tôi cảm thấy rất thoải mái. Có người thích nói thật, có người thích nói dối, nhưng không ai lại không thích nghe những lời khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Hứa Nặc cũng tốt với tôi, có lẽ tôi cũng nên để ý một chút khi lên kế hoạch cho chuyến đi của mình với anh.

Tôi khá quen thuộc với thành phố này. Khi còn trẻ, tôi và Triệu Tinh đã từng sống ở đây một tháng, nên tôi biết mọi địa điểm nổi tiếng cũng như nhiều quán cà phê, nhà hàng và quán bar ngon.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ khoảng thời gian ấy, nhưng Triệu Tinh có lẽ đã quên rồi. Bằng không, hắn sẽ chẳng vì cớ gì lại đặc biệt sắp xếp cho tôi một hướng dẫn viên du lịch —— Nhưng đương nhiên, cũng có lẽ hắn chỉ muốn loại bỏ tôi để có nhiều thời gian yêu đương hơn với tình nhân mới của mình.

Tôi cũng thích sĩ diện nên từ đầu không hề nhắc đến chuyện này với Hứa Nặc. Nhưng lúc đi chơi cùng Hứa Nặc, anh có lấy điện thoại tôi để chụp ảnh thì lại vừa lúc thấy được Email của tình nhân của Triệu Tinh, dòng tiêu đề là: “Anh có muốn chơi 3some tiếp không?”

Hứa Nặc chụp cho tôi mười mấy bức ảnh mới đưa máy cho tôi rồi nói: “Em có tình yêu mới rồi sao?”

Tôi không nhìn máy, đáp lại anh: “Có đối tượng 419 nhưng chưa đề cập đến yêu đương.”

Anh cũng không ngạc nhiên, thoạt nhìn cũng không buồn khổ gì, chỉ chỉ về phía máy tôi rồi nói: “Em có email.”

Tôi nhìn vào nguồn và tiêu đề của email, đột nhiên bỗng thấy muốn nói hết. Tôi kể cho anh nghe toàn bộ chuyện đã xảy ra trước đó —— Tất nhiên là tôi đã lược bỏ kế hoạch làm ‘công dân ưu tú’ của Triệu Tinh.

Hứa Nặc nghe tôi nói xong, lặng im một lúc, nói: “Em vẫn còn thích Triệu Tinh.”

“Đúng vậy.” Tôi chưa bao giờ phủ nhận chuyện này.

“Nhưng hai người cũng thật sự không hợp ở cạnh nhau.”

Tôi chỉ ừ, có chút mất hứng.

“Tôi có thể cãi nhau với người này không?” Hứa Nặc chỉ di động của tôi.

“Anh cũng biết cãi nhau sao?” Tôi đưa điện thoại di động của mình ra.

“Tôi có thể thử.”

Tốc độ gõ chữ của Hứa Nặc rất nhanh. Trước khi gửi đi anh còn cho tôi xem màn hình —— Lời nói không hề th.ô tục nhưng hoàn toàn có thể chọc giận người khác.

Tôi khẽ gật đầu. Anh bấm nút gửi. Chưa đầy vài giây đã có số lạ gọi đến.

Hứa Nặc chặc lưỡi nói: “Khả năng cao là cậu ta.”

“Anh nghe đi.”

Tôi có chút hứng thú, rất muốn ăn dưa hóng drama.

Hứa Nặc bắt máy, nhưng bên kia điện thoại không phải là tình nhân của Triệu Tinh mà lại chính là Triệu Tinh.

Hứa Nặc hỏi câu: “Cậu là ai?”

Triệu Tinh hỏi lại một câu: “Anh đang ở cạnh Thôi Minh Lãng à?”

Hứa Nặc không nói gì, anh trực tiếp nhìn về phía tôi.

Tôi cũng không do dự, đưa tay về phía anh. Anh đặt điện thoại vào lòng bàn tay tôi.

Tôi áp điện thoại vào tai, hỏi: “Chuyện gì?”

Triệu Tinh im lặng bảy tám giây, mới nói: “Tôi đang dùng điện thoại của Vương Kha gọi.”

“Vương Kha là ai?” Tôi thực sự không biết cậu ta là ai, nên cũng không phải là tôi cố ý hỏi.

“Là người hôm trước.” Triệu Tinh có chút mơ hồ nói.

“Cậu ta mời tôi chơi ba người với cậu, cậu có biết không?” Tôi thẳng thừng hỏi hắn.

“Vừa mới biết,” Giọng điệu của hắn vẫn rất bình tĩnh, tôi đoán vẻ mặt hắn cũng rất bình tĩnh. Khống chế những thứ này là năng lực nhập môn của một nhà tư bản, “Cậu không nên để tình nhân của mình mắng cậu ấy.”

“Nên đây là cậu đang trách móc tôi sao?” Giọng tôi to hơn một chút, nhưng thực ra tôi không hề tức giận, tôi chỉ tò mò xem Triệu Tinh sẽ phản ứng như thế nào mà thôi.

Hắn lại im lặng một lúc rồi đưa ra lời mời: “Có muốn tới chơi ba người không?”

Tôi không nhịn được cười, nói: “Bỏ đi, tôi muốn đi chơi với tình nhân của mình.”

Tôi không vội cúp điện thoại, Triệu Tinh dường như cũng không vội. Nhịp thở của chúng tôi truyền đến tai nhau qua loa điện thoại, như là hai người đang yêu nhau đậm sâu.

Đáng tiếc, hắn còn phải dỗ tình nhân của hắn, mà tôi còn phải đi chơi với tình nhân của mình. Hai người chúng tôi lập tức biến thành hai người đã từng yêu nhau.

Cứ như vậy trôi qua hai phút, bên cạnh Triệu Tinh truyền đến một giọng nói xa lạ: “Hai người nói xong chưa?”

Vài giây sau, Triệu Tinh cúp điện thoại.

Tôi đặt điện thoại lại vào tay Hứa Nặc, nói: “Đi thôi, để tôi đưa anh tới một quán cà phê thú vị ở đây.”

Hứa Nặc cất điện thoại vào túi áo ngực, vòng tay qua vai tôi nói: “Ôm tôi một cái được không? Tôi thấy hơi lạnh.”

Thời tiết hôm nay rất nóng và Hứa Nặc cũng không lạnh.

Anh chỉ kiếm cớ để tôi ôm anh thôi.

Anh đã nhìn ra tôi có chút buồn, nhưng chỉ một chút thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.