Hứa Nặc cũng giơ tay lên. Tôi biết anh muốn đánh tôi. Dù sao đây cũng là phản ứng của người bình thường. Nhưng tôi không trốn tránh. Cũng không phải vì tôi chột dạ hay vì tôi thương anh. Mà là vì tôi biết, anh không nỡ đánh tôi —— ai bảo anh thích tôi làm gì.
Dự đoán của tôi không sai. Anh chậm rãi hạ tay, cụp mắt, hỏi tôi: “Cậu ấy phản ứng thế nào? Đồng ý rồi sao?”
“Rồi sẽ đồng ý thôi.” Tôi ngoan ngoãn thoả mãn lòng anh, vỗ nhẹ bên mình, “Lại ngủ với tôi chút nữa đi.”
Hứa Nặc lặng thinh trèo lên giường, ôm ghì lấy tôi. Nhưng anh cũng không nhắm mắt mà lại tham lam nhìn tôi.
“Nhìn tôi làm gì?”
“Một ngày nào đấy có lẽ em sẽ rời bỏ tôi, vậy nên giờ phải tranh thủ lúc có thể bên nhau mà ngắm nhìn em. Xem kỹ một vài chút, sau này cũng sẽ không phải tiếc nuối quá nhiều.” Nét mặt Hứa Nặc thật bình đạm, tựa như đã tiên đoán được kết cục của hai người chúng tôi.
“Không hổ danh là một tác giả. Từng câu từng chữ nói ra đều đâm thật sâu vào tim người.” Tôi lại chẳng cảm động mấy, chỉ nhẹ vuốt làn da anh, “Lúc bên nhau vui sướng là tốt rồi.”
“Tôi cũng chẳng thấy em vui sướng là bao,” Hứa Nặc ngẩng đầu nhìn tôi, “Em quá bình tĩnh, giống như…”
“Giống như một con quái vật.” Tôi bổ sung nốt câu Hứa Nặc chưa nói hết, lướt nhẹ đầu lưỡi trên gương mặt ấy rồi siết chặt eo anh. “Người yêu tôi đều nói tôi là quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-ky-cua-toi-gio-la-tay-choi/3488029/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.