Tôi quét mã và ra khỏi cửa quay, đi tới trước mặt anh, nói câu đầu tiên lại là: “Đây hình như là bó hoa rẻ tiền nhất tôi từng nhận được.”
Hứa Nặc xoa gáy, nói: “À thì, tôi cũng khá nghèo, mua hoa đắt quá thì cũng hơi quá sức.”
Lời này của anh thật ra lại không phải nói dối. Tuy rằng căn hộ của anh cũng không phải là nhỏ, nhưng cũng chỉ là đi thuê, mà viết sách thì thu nhập cũng không ổn định.
Cuộc sống của anh tuy không phải nghèo túng, nhưng còn cách xa chữ giàu lắm. Mấy nay ở bên nhau, chi phí sinh hoạt bình thường đều là chia đôi, Hứa Nặc đảm nhiệm việc nấu cơm, như vậy cũng sẽ có thể tiết kiệm được kha khá một khoản chi phí.
—— Thì ra tôi cũng chưa cho anh bao tiền. Ý thức được chuyện này, tôi nói thẳng: “Anh cho tôi mượn điện thoại.”
“Làm gì?” Hứa Nặc cười cong cả đôi mắt, “Kiểm tra à?”
“Đúng vậy, kiểm tra đột xuất.”
Hứa Nặc đưa điện thoại cho tôi, bình tĩnh nói: “Mật mã sáu số tám.”
Tôi đặt điện thoại của anh xuống dưới của mình. Đầu tiên thao tác vài lần trên điện thoại di động của mình, sau đó vuốt mở điện thoại di động của anh. Tôi mở app tin nhắn lên, Hứa Nặc lúc này đã thấy có gì đó không đúng, đang tính lấy lại điện thoại, nhưng tôi đã xong việc rồi.
“Leng keng ——”
Đó là âm thanh của tiền đến tài khoản. Tôi trả lại điện thoại cho Hứa Nặc, nói: “Tôi nuôi được anh, mà anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-ky-cua-toi-gio-la-tay-choi/3488027/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.