Trình Trạch Sinh nghiêm mặt, cầm chai nước suối từ hiện trường về. Chính chai nước suối này đã khiến Trình Trạch Sinh cho rằng đây không phải sự cố giao thông bình thường mà là một vụ giết người.
Biểu cảm thản nhiên của Hà Nguy lọt vào tầm mắt của Lâm Hác Dư lại biến thành biểu hiện của hai người giận dỗi nhau. Là người từng trải, Lâm Hác Dư khuyên bảo:
Chuyện này Lâm Hác Dư đã chôn vùi sâu trong lòng, không nói với bất kỳ ai. Anh ta vẫn luôn muốn tìm được người kia, song ngày qua ngày anh ta dần quên đi, cho tới trước khi xảy ra án giết người liên hoàn, anh ta đã hoàn toàn quên mất họ tên, dung mạo của người kia. Ký ức về người ấy chẳng thể nào phục hồi.
Ánh mắt hắn sắc bén, biểu cảm hung ác, Hướng Dương vẫn luôn dè dặt quan sát, Thành Ái Nguyệt đưa mắt ra hiệu gọi cậu bạn nhỏ qua đây, đừng quấy rầy Chi đội phó Trình suy nghĩ.
– Ừm… tặng hoa có tác dụng thật chứ?
– Ông có vẻ giàu kinh nghiệm lắm nhỉ? – Hà Nguy nhướng mày – Quên mất mãi không hỏi ông, tại sao ông… có thể chạm vào cậu bạn cùng phòng vô hình của tôi?
Thực ra Trình Trạch Sinh cau mày suy tư không chỉ đơn giản vì vụ án mà còn vì câu nói của Hà Nguy. Hắn còn chưa kịp bày tỏ suy nghĩ của mình đã bị Strike out. Không giống như những người đẹp nhu mì, Hà Nguy sẽ chẳng phát thẻ người tốt cho hắn mà đâm thẳng một đao một cách lưu loát và trực tiếp.
– Bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-hoan-hung-do/896697/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.