Chương trước
Chương sau
Trình Tri lái xe ra khỏi cửa hàng 4S, đi thẳng tới trung tâm thương mại.

Sau khi ăn cơm trưa tại một cửa hàng Quảng Đông, cô mới trở về nhà.

Nhanh chóng thay quần áo thoải mái, Trình Tri ôm máy tính đến bàn làm việc.

Cô tuỳ ý để lên bàn, chậm rãi pha cho mình một cốc cà phê, sau đó ngồi lên một chiếc ghế cao, mở máy tính lên tìm kiếm những thông tin liên quan đến từ khoá " Ung thư dạ dày ".

Cô gái nhỏ nghiêm túc xem từng chút một, không bỏ qua một trang nào, liên tục đóng mở từng tab một.

Trình Tri mải mê đến mức chưa nhấp một ngụm cà phê nào, khiến chiếc cốc lẻ loi nguội đi.

Trôi qua một quãng thời gian, thấy bản thân ngồi một tư thế quá lâu, có một chút mỏi rồi, cô liền đứng dậy vươn vai cho đỡ nhức, lắc người di chuyển đến chiếc ghế tựa bên cạnh chiếc cửa sổ kiểu Pháp.

Ánh nắng buổi chiều thực rực rỡ,lại ấm áp làm sao, những tia nắng dường như được thổi hồn vào đó, như xuyên qua tấm kính trong suốt mà vươn tay ôm lấy cơ thể cô vậy.

Khiến cô cảm thấy như được sưởi ấm, được che chở trong nắng chiều ngọt ngào.

Được ông mặt trời chiếu sáng, Trình Tri nhắm mắt lại một cách uể oải.

Một lúc sau, cô lại mở mắt, đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy chiếc bịt mắt có hoạ tiết dễ thương rồi quay lại.

Trình Tri đeo bịt mắt lên, ngả lưng trên chiếc ghế tựa mà làm một giấc dưới ánh nắng.

Và rồi, cô đã chìm vào giấc mơ rất nhanh.

Trong giấc mơ đó, cô thấy Trần Chu Lương đang ăn trưa với một người con gái, sau đó họ cùng nhau đi dạo trên đường, vừa đi vừa nói rất vui.

Rõ ràng khi đó cô ngỏ ý muốn mời cậu ấy đến chùa Hợp Đàm, cậu ấy nói cậu ấy rất bận, không có thời gian để đi.

Nhưng cậu ấy vẫn có thời gian để đi ăn với những người con gái khác.

Trình Tri thấy mình như bị khinh rẻ, nhưng cô càng cảm thấy đau lòng hơn.

Tuyệt vọng nhất là Trần Chu Lương đã thấy cô.

Cậu kéo người con gái đến trước mặt, tủm tỉm cười và giới thiệu với cô: " Trình Tri, đây là bạn gái mới của tôi! "

Cậu nói tiếp: " Tôi tìm được bạn gái rồi, chúng ta không cần phải thực hiện lời hẹn ước ấy, cậu nhất định phải hạnh phúc và vui vẻ như tôi nhé!! "

Trình Tri cảm thấy như chết lặng, dường như không thể nói nên lời, cô chỉ biết cười, cười đến khi khuôn mặt thấm đẫm nước mắt.

Cô giật mình choàng tỉnh từ giấc mơ, cùng lúc chiếc điện thoại đặt trên quầy bar cũng vang lên tiếng tin nhắn wechat thứ hai.

Khoảnh khắc cô tháo chiếc bịt mắt ra, những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt liền rớt xuống mang tai.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hơi thở của cô là rõ ràng trong thực tại này.

Thẫn thờ một lúc, dường như chính bản thân Trình Tri vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng đó.

Thời gian tích tắc trôi đi, cô đứng dậy đi tới quầy bar, ngồi xuống ghế ở đó.

Cô mở điện thoại lên liền thấy tin nhắn của Lâm Đông Tự, cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

[ LDX: Gửi địa chỉ đi ]

[ LDX: Lúc nào cô đi nhớ nhắn cho tôi ]

Trình Tri còn nhớ người đàn ông này sáng nay còn mạnh miệng nói cái gì tôi đã cam chịu số phận rồi, thấy tin nhắn của anh, khoé miệng cô khẽ cong lên.

Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại, bây giờ đã là 2: 30 phút chiều rồi.

Trình Tri cân nhắc thời gian một lúc, sau đó mới trả lời anh: " Tôi sẽ đến gặp anh sau 1 giờ nữa ".

[ LDX: Được! ]

Trình Tri nhắn thêm một tin nhắn nữa trước khi đặt điện thoại xuống để đi tắm.

[ Trình Tri Tri: Bây giờ anh cứ nghỉ ngơi đi, chỗ chúng ta tới có hơi xa đó. ]

Lâm Đông Tự: [ Ừm! ]

Trình Tri tắm rửa, thay quần áo, trang điểm cũng tận 1 giờ, xong xuôi cô mới dám bước chân ra khỏi nhà.

Trước khi lên xe, cô còn gửi 1 tin nhắn nữa cho Lâm Đông Tự, nói với anh: [ Tôi đang đến đây!].

Vài phút sau, điện thoại trong hộc đựng đồ khẽ run lên.

Trình Tri đang lái xe nên cũng mặc kệ.

Trong lúc chờ đèn đỏ cô mới dám mở lên xem, thấy anh đã trả lời:

[ Được rồi, cô đừng đi nhanh quá, nhớ chú ý an toàn, cứ thong thả mà đi nhé! ]

Trình Tri khẽ cười, trả lời anh bằng một biểu tượng " (⁠≧⁠▽⁠≦⁠) " rất dễ thương.

( cái icon này tui ko biết nên để tạm thôi, ai biết chỉ tui vs)

Khoảng 40' sau, Trình Tri đã đến biệt thự của nhà họ Lâm.

Tuy nhiên, từ xa cô đã thấp thoáng một bóng người ở trước cổng.

Nhìn cái đầu bóng sáng loáng đó, Trình Tri biết ngay là Lâm Đông Tự.

Cô liền đỗ trước cổng, mở cửa xe xuống ngay.

Cô ngạc nhiên hỏi: " Sao anh lại đứng ở đây?"

Lâm Đông Tự chưa kịp giải thích, cô liền răn đe ngay: " Sao anh không nghe lời đợi ở trong nhà hả? Hừ, tôi đã nhắn khi nào tới sẽ gọi cho anh mà!"

Lâm Đông Tự liếc sang thấy cô đang mặc chiếc áo hoodie, lại nhanh chóng quay mặt đi, nụ cười như có như không, mãi mới trả lời: " Tôi đoán cô đang gần tới rồi, vậy nên tôi mới ra ngoài đợi cô ".

Trình Tri chỉ biết bất lực thở dài, bất chợt cô thốt lên " Oa" một tiếng trong sự ngạc nhiên.

Cô nhìn chiếc áo hoodie cùng chiếc quần thể thao mà anh đang mặc, lại liếc sang chiếc áo hoodie cùng chiếc quần yoga mà mình đang mặc, môi khẽ cong lên: " Hôm nay chúng ta mặc trùng đồ đó!"

Chỉ khác cái chiếc áo hoodie của anh là kiểu có mũ trùm đầu màu đen, chiếc quần thể thao là dáng ống rộng.

Còn cái áo của cô thì không có mũ, màu trắng, chiếc quần yoga thì bó sát vào người.

Lâm Đông Tự cũng khẽ nhếch môi, nói: " Đúng rồi ha!"

" Vậy cũng quá trùng hợp rồi!!". Cô xoay mấy vòng xung quanh anh, ngắm nghía đủ rồi cô mới quay đầu hỏi: " Anh ngồi ghế sau à?"

Cô vô cùng săn sóc, tận tâm, đặt cả gối và chăn ấm ở ghế đằng sau, còn cố ý mua một bình giữ nhiệt để đựng nước ấm.

Lâm Đông Tự nói: " Hay là đằng trước đi! "

Ban đầu anh định nói anh có thể lái xe được mà.

Những nghĩ kỹ lại, anh sẽ không nói ra.

Vì căn bệnh này, mọi người đều đặc biệt quan tâm, chăm sóc anh một cách chu đáo, tưởng như anh không thể chăm sóc bản thân mình được nữa vậy.

Nói thật, Lâm Đông Tự không thích bị đối xử đặc biệt như thế!

Hai người lần lượt lên xe, thấy Lâm Đông Tự thắt dây an toàn rồi, Trình Tri mới khởi động xe rời đi.

Ông Lâm Chấn Khang đã đứng bên cửa sổ một lúc, lặng lẽ quan sát tình hình ở ngoài cổng, tận đến khi chiếc xe rời đi mới dám thở dài một tiếng.

Đôi mắt ông đỏ hoe, những giọt nước mắt cứ thể chảy dọc trên những nếp nhăn của tuổi già.

Đứng trước mặt cháu trai, ông không dám bộc lộ cảm xúc, nhưng tận trong cõi lòng, chỉ cần nghĩ đến đứa cháu trai duy nhất của mình sẽ vĩnh viễn rời đi như con trai cả....

Ông cảm thấy vô cùng thống khổ.

...

Trình Tri lái vô cùng ổn định.

Cô đưa anh trốn khỏi thành phố nhộn nhịp mà đánh xe tới một khu dân cư thưa thớt.

Cuối cùng dừng lại ở đường lưng núi

Trình Tri tháo dây an toàn, quay mặt ra cửa sổ ngắm hoàng hôn đang dần lặn trên bầu trời. Cô mở cửa xe bước xuống, xoay người mở cửa sau lấy chiếc máy ảnh DSLR mà cô để trên ghế xuống.

Lâm Đông Tự cũng bước xuống xe.

Cô chỉ vào chiếc ghế ở phía sau ghế lái, nói với Lâm Đông Tự: " Anh nên ngồi trong xe và hạ cửa sổ xuống.

Trình Tri ấn nút, hạ cửa sổ xuống hộ anh.

Cô không ngồi trong cùng anh mà dựa vào cửa xe bên tay lái đang khép hờ.

Khi Trình Tri đang cầm chiếc máy ảnh DSLR của mình chụp khung cảnh hoàng hôn, có một cơn gió bất ngờ thổi qua.

Gió mùa thu vốn khá mát, hiện tại đứng trên núi khiến nó trở nên lạnh lẽo và thê lương.

Trình Tri quay đầu nói với Lâm Đông Tự: " Có chăn ở trong xe đó, anh thấy lạnh thì hãy đắp lên nhé!".

Ngừng một chút, cô lại nói thêm: " À còn có... nếu cảm thấy không thoải mái anh có thể kê gối ở sau lưng, trong bình có nước ấm đấy, lúc nào khát thì uống"

Lâm Đông Tự hít thật sâu, sau đó khẽ thở dài một tiếng: " Cảm ơn!"

Cô ấy quá chu đáo rồi!

" Có gì đâu!"

Trình Tri phất phất tay.

" Đó là việc tôi phải làm!"

Nói xong cô chĩa máy ảnh về phía anh.

Hiện lên trên ống kính là hình ảnh một người đàn ông đang hướng về phía trước, đôi mắt xa thẳm nhìn vào ánh hoàng hôn.

Cánh tay anh tuỳ ý đặt ở mép dưới của cửa xe. Bàn tay lộ ra trước ống kính rất đẹp, thon dài, khớp xương rõ ràng, thậm chí móng tay anh cũng đã cắt gọn gàng, tròn trịa, nhìn qua rất đáng yêu.

Cuối cùng đôi mắt Trình Tri dừng lại là ở khuôn mặt anh.

Quai hàm thon gọn, sống mũi cao và đặc biệt.... lông mi rất dài.

Hở?

Người đàn ông này không chỉ có bàn tay đẹp, xương quai hàm cuốn hút, đến cả lông mi cũng đẹp nữa.

Dù cạo trọc đầu rồi anh vẫn mang vẻ đẹp trai khác hẳn.

Tuy hơi gầy nhưng cũng không thể cản nổi vẻ đẹp bẩm sinh của anh được.

Trình Tri nháy máy chụp.

Cô muốn lưu giữ anh ở khoảnh khắc này.

Lâm Đông Tự nghe thấy tiếng máy ảnh liền quay đầu sang.

Đôi mắt anh không có tiêu cự, như thể đang chìm trong cơn mê man, những suy nghĩ còn chưa kịp quay về.

Trình Tri khẽ cười, không ngần ngại khen ngợi: " Anh đẹp trai quá!"

Nghe thấy lời cô nói, Lâm Đông Tự cảm thấy hơi buồn cười: " Tôi đã thành bộ dạng này rồi mà vẫn đẹp trai sao?"

" Đương nhiên là đẹp rồi!". Trình Tri thẳng thắn bày tỏ. Đột nhiên nhớ đến hai nguyện vọng cuối cùng anh viết trong sổ tay của cô, cảm thấy có chút tiếc nuối: " Người đẹp trai như anh vậy mà chẳng có mối tình nào."

Lâm Đông Tự thở dài, giọng điệu có chút chán nản, tự giễu cợt mình: " Hiện tại muốn nói, nhưng không có cơ hội"

Trình Tri suy nghĩ một lát, hỏi lại anh: " Vậy anh đã có người trong lòng rồi đúng không?"

" Nếu muốn, anh có thể gặp cô ấy"

" Tại sao tôi phải đi gặp cô ấy? Tỏ tình? Nói anh sắp chết rồi, nói anh rất yêu em sao?". Anh cười: " Bản thân tôi không có ai để gặp,cho dù có, cũng không thể để cô ấy biết tôi thích cô ấy!"

" Nếu cô là tôi,cô sẽ để đối phương biết sao?". Anh quẳng lại vấn đề cho cô.

Trình Tri nghiêm túc trả lời: " Tôi cảm thấy..... còn tuỳ thuộc vào hoàn cảnh đi"

" Nếu tôi thích anh ấy và anh ấy cũng thích tôi, vậy tôi sẽ thật lòng thổ lộ, cho dù chỉ là những ngày cuối cùng làm bạn trai tôi, bất luận là anh ấy hay là tôi, chúng tôi sẽ có được thứ tốt đẹp nhất, là đoạn thời gian không thể thay thế.

" Nhưng nếu anh ấy không thích tôi". Nói tới đây, Trình Tri cảm thấy cô đang nghĩ hoàn cảnh của mình. Sự trầm mặc kéo dài trong vài giây, sau đó cô mới tiếp tục nói: " Vậy tôi đến chết cũng không cho anh ấy biết tôi đã từng thích anh ấy!"

Vậy nên đối phương đã không thích bạn, nếu bạn thổ lộ ở hoàn cảnh đó sẽ khiến họ mang gánh nặng tâm lý, kết quả cho dù có đồng ý thì cũng chỉ có thể xuất phát từ sự thương cảm thôi...

Thay vào đó, hãy mang ý thích này chôn vùi xuống mồ.

Sau khi nghe những lời cô nói, Lâm Đông Tự đột nhiên thay đổi vấn đề.

" Cô thích Trần Chu Lương phải không?"

Anh hỏi với giọng điệu vô cùng chắc chắn, pha thêm chút hóng hớt và tò mò.

Nhìn bộ dạng anh như vậy, cô có chút buồn cười, nói lại: " Chẳng phải anh đã biết rồi hỏi?"

Ý là muốn thừa nhận đây mà!.

Lâm Đông Tự nhìn cô, thấy khuôn mặt đã nhuốm lấy ánh cười.

Đây là thời điểm tốt nhất để ngắm hoàng hôn. 𝑇𝗋ải‎ 𝓃ghiệm‎ đọc‎ t𝗋u𝑦ệ𝓃‎ số‎ 1‎ tại‎ ﹢‎ 𝑇𝗋‎ 𝖴mt𝗋u𝑦ệ𝓃.V𝓃‎ ﹢

Nơi xa xa về phía chân trời đã nhiễm màu cam pha chút ánh đỏ, trộn lẫn màu xanh lam lung linh, ánh sáng mặt trời còn vương chút nắng mà dát lên tấm vải màu sắc ấy, khiến nó như một bức tranh sơn dầu khổng lồ tinh xảo.

Trình Tri không khỏi cảm thán trước khung cảnh mặt trời lặn đầy ngoạn mục, hùng vĩ của trời đất. Nhưng dường như bức tranh ấy còn đang thiếu đi một chút âm thanh.

Cô hỏi ý kiến anh:

" Hay là tôi bật chút nhạc nhé? Nếu anh thấy ồn ào quá thì thôi vậy!"

Lâm Đông Tự khẽ cười nói:

" Không sao đâu, cô cứ mở lên đi!"

Trình Tri quay lên đầu xe bật nhạc.

Ngay lập tức, bài hát Quảng Đông mà cô thích vang lên.

Giọng nữ ngọt ngào, như si như say mà cất lên thành lời:

" Ánh tà* như thơ

Hoàng hôn như rượu"

* Từ gốc ở đây là Lạc Hà : Ráng chiều đương hạ thấp xuống

=> mình chuyển sang " Ánh tà ": ( ánh mặt trời, mặt trăng) chắc chắn sẽ về phía trước khi ngày hoặc đêm đã quá ngày, đã sắp hết)

_________

Nó đặc biệt thích hợp cho hoàn cảnh này.

Nghe bên tai, Trình Tri cũng ngân nga

theo.

Cô không nói được tiếng Quảng Đông nên chỉ ngân nga theo giai điệu và câu hát quen thuộc: " Tình yêu này tôi không thể che giấu, thứ tình cảm ấy sâu thẳm tựa biển sâu".

Lâm Đông Tự không hiểu lời bài hát là gì.

Anh chỉ có thể nghe cô hát, cùng cô ngắm hoàng hôn có một không hai này

Im lặng một lúc đến khi bài hát lặp lại lần thứ hai, anh mở lời với giọng điệu giống hệt như cô vừa hỏi anh lúc nãy.

" Ừm.... cô có thể nói một chút tình cảm của cô đối với Trần Chu Lương được không?"

Trình Tri không nghĩ tới việc anh lại hóng hớt như vậy, quay sang nhìn anh với khuôn mặt hết sức ngạc nhiên.

Anh cười khẽ:

" Cô rất để ý việc này hả."

Trình Tri lắc đầu:

" Không phải, tôi không để ý việc này đâu."

" Việc này tôi chưa từng nói với ai cả, ngay cả Cam Nhỏ cũng không biết biết tôi thích cậu ấy!"

Lâm Đông Tự nhướng mày, nói thẳng ra:

" Đơn phương sao."

Trình Tri giật giật khoé miệng, trả lời lại:

" Trọn vẹn 10 năm, từ năm 17 đã thích!"

" Thật ra cả tôi và cậu ấy là thanh mai trúc mã. Hai nhà chúng tôi ở đối diện nhau, bố mẹ hai bên tình cảm rất tốt, ban công phòng ngủ của chúng tôi cũng rất gần nhau."

Cô cúi đầu, hai má phồng lên.

" Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy chưa từng coi tôi là con gái, mà tôi cũng chưa từng coi cậu ấy là con trai. Nói vậy cũng không đúng lắm, chính là...... chúng tôi coi nhau là anh em bằng hữu ấy, anh hiểu mà phải không?"

Anh gật gật đầu tỏ ý mình rất hiểu.

" Rồi, sau đó thì sao?"

" Sau đó với năm lớp 11, tôi đột nhiên phát hiện mình thích cậu ấy."

" Làm sao mà cô phát hiện ra?"

"Hôm đó có một cô gái tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy đã đồng ý. Chính khoảnh khắc đó tôi phát hiện mình mình đang ghen tuông, trong lòng không ngừng điên cuồng mà để ý việc đó.Tôi không muốn cậu ấy đối tốt với cô gái đó, càng làm thế tôi càng thêm ủ rũ, tức giận khi không thể tâm sự điều đó với ai."

" Nhưng họ cũng không ở bên nhau lâu. Bẵng qua một thời gian, Trần Chu Lương đã chia tay. Trong 10 năm đó, cậu ấy có 5 đến 6 bạn gái, nhưng tất cả đều không dài lâu, ngắn thì vài tháng, dài thì hơn nửa năm."

Lâm Đông Tự hỏi lại:

" Rốt cuộc cô thích cậu ta ở điểm nào vậy?"

Trình Tri cau mày suy nghĩ, sau đó thở dài, cười châm biếm: " Có lẽ.... là thích anh ấy bắt nạt tôi, không có việc gì làm là cái mỏ ngứa ngáy muốn chọc khoáy tôi, hoặc khi đang nhắn tin Wechat đột nhiên lại biến mất"

Nói xong, cô lại rầu rĩ càu nhàu: "Thật ra tôi cũng không biết lí do nào khiến tôi thích cậu ta, rõ ràng cậu ta có rất nhiều điểm xấu mà!"

" Chẳng có lý do nào hết nhưng vẫn thích rất nhiều! ". Cô càm ràm nói ra.

Lâm Đông Tự thản nhiên nói: " Dù cho có thích nhiều đến đâu đi nữa, nếu không được đáp lại, thứ tình cảm ấy cũng nguội lạnh theo thời gian thôi."

" Có lẽ là vậy." Trình Tri cười cười, cô nhắm mắt lại, hít thật sâu rồi nói tiếp: " Có lẽ chờ tới lúc tôi mệt mỏi rồi, tôi sẽ không thích cậu ấy nữa!"

" Cô có từng nghĩ sẽ nói việc này với cậu ta không?" Lâm Đông Tự hỏi.

" Đương nhiên là có nghĩ tới, nhưng mà........". Trình Tri chưa kịp nói tiếp, Lâm Đông Tự đã nói thay cô: " Thế nhưng gia đình hai bên là hàng xóm, cô cùng cậu ta là thanh mai trúc mã. Cô sợ nói ra nhưng không thành, tình bạn giữa hai người sẽ không thể giữ được, bố mẹ hai bên sẽ cảm thấy xấu hổ!"

" Anh hiểu tôi thật đấy!"

Lâm Đông Tự nhìn cô nhưng không nói lời nào.

Trình Tri đặt máy ảnh DSLR xuống, cầm điện thoại, bật máy ảnh lên.

Cô đưa tay trái ra, làm động tác " OK" về hướng hoàng hôn, đem chân trời xa xa thu gọn lại thành vòng tròn tạo bởi ngón tay cái và ngón trỏ.

Sau đó, tay phải cầm máy ảnh chụp một tấm.

Một cơn gió thổi tới khiến mái tóc Trình Tri tung bay.

Cô đưa tay vuốt lại tóc, sau đó quay sang nhìn Lâm Đông Tự.

Anh vẫn chăm chú ngắm hoàng hôn.

Sợ anh bị lạnh, Trình Tri vươn tay đội mũ với áo hoodie giúp anh.

Lâm Đông Tự giật mình nhìn qua, cô cười khẽ, thu tay lại.

" Trên núi gió lớn lắm, không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh mất!"

" Tôi sẽ giúp cô giữ bí mật này!". Anh khẽ nói.

Trình Tri cong môi, cúi đầu cảm tạ: " Cảm ơn!"

Đột nhiên, lông mày anh nhíu chặt lại.

Hai tay trên thành cửa xe, anh rụt phắt lại, lưng dựa vào ghế, bộ dáng rất đau đớn, hai tay anh nắm chặt vào áo hoodie, chiếc áo có chất vải mềm mại đã nhăn nhúm thành đống.

Trình Tri lập tức đứng dậy, mở cửa xe ra, cô lo lắng gọi anh: " Lâm Đông Tự? Lâm Đông Tự?"

" Thuốc, thuốc đâu? Anh có mang thuốc không?". Hiện tại, cô ép mình phải bình tĩnh lại, điều cô lo sợ nhất là anh không có mang theo thuốc.

Tất cả là tại cô sơ suất, Trình Tri tự trách trong lòng, lẽ ra cô phải nhắc nhở anh mang thuốc trước khi đi chứ!

Vì đau đớn, hơi thở Lâm Đông Tự có chút nặng nề.

Những ngón tay anh run rẩy, không thể kiểm soát được vì đau đớn. Anh cố gắng hết sức mới lấy từ trong túi ra một chiếc lọ.

Khi anh mở nắp đổ thuốc ra, Trình Tri đứng bên liền mở nắp bình giữ nhiệt cho anh.

Sau khi thấy Lâm Đông Tự uống thuốc xong, Trình Tri để ý mới nhận ra lọ thuốc này chỉ là một lọ vitamin.

Trình Tri: "???"

Cô hốt hoảng: " Anh không có uống nhầm thuốc đấy chứ? Cái này là vitamin mà!"

Lâm Đông Tự _ Người đang có cơn đau đang giảm, khẽ lắc đầu lia lịa.

Đợi cơn đau hết đi, anh mới nói: " Không phải là vitamin, tôi đựng thuốc giảm đau trong đó."

Trình Tri không hỏi nữa.

Cô đoán anh làm vậy vì không muốn mọi người phát hiện anh uống thuốc giảm đau.

Mặt trời dần lặn mất, bầu trời đã tối đi, màn đêm dần bao phủ nơi đây.

Đột nhiên anh nói: " Trình Tri, muốn tôi giúp cô theo đuổi Trần Chu Lương không?"

Trình Tri vô cùng ngạc nhiên: " Anh giúp tôi theo đuổi cậu ấy á?"

" Anh còn chưa có nổi một mối tình đấy!" Cô cười phá lên, trêu chọc anh một tí.

" Không có ảnh hưởng đâu!"

" Cũng giống như phụ nữ thì hiểu rõ phụ nữ, đàn ông thì phải hiểu rõ đàn ông, cô nói đúng không?"

" Nhưng tôi không dám theo đuổi..."

" Tôi hiểu cô mà"

Anh trả lại 3 chữ " Tôi hiểu cô " cho Trình Tri, chậm rãi nói: " Ai bảo cô lập tức theo đuổi, đầu tiên phải xem xét thái độ của cậu ta đã."

" Cô giúp tôi thực hiện di nguyện, tôi giúp cô theo đuổi bạn trai, ok không?"

Trình Tri do dự một lát liền gật đầu.

" Trời tối rồi!". Trình Tri hỏi anh: " Chúng ta về nhé?"

" Ừm!" Lâm Đông Tự đáp lại cô, yên lặng ngồi lại vào ghế phụ.

" Thật ra anh ngồi xuống ghế sau cũng được mà, không nhất thiết phải ngồi ghế phụ cạnh tôi đâu!"

" Vậy cô cũng nên biết, tôi có thể lái xe được mà!"

Hai người đang ngồi cạnh nhau, cô ngưởng mặt, còn anh cúi mặt xuống, cả hai đều im lặng.

Không biết bài hát này đã lặp lại bao nhiêu lần, đến khi câu hát này vang lên: " Ánh tà rời xa chi, nhường trăng ngọt treo cao, tình yêu này này sao có thể che giấu, tôi chỉ muốn ấp ủ cho riêng mình, khoảnh khắc chứng kiến của tình yêu là bóng hình của một đôi tình nhân, quản chi một tình nồng say".

Vốn tưởng Lâm Đông Tự chỉ nói đùa thôi, đột nhiên Trình Tri lại hỏi một vấn đề mà anh không ngờ tới: " Nỡ đâu lúc lái xe, anh bị đau thì phải làm sao?"

" Tạm thời sẽ không đau đâu!". Anh nói đúng sự thật.

" Vậy anh tới lái đi". Cô cười cười, nghiêng người nhường ghế lái xe cho anh.

Nhưng sau đó lại răn đe anh: " Chúng ta đã đồng ý rồi, nếu anh cảm thấy không thoải mái thì nhất định phải dừng xe cho tôi!".

Lâm Đông Tự được chiều chuộng mà sợ hãi.

Thậm chí niềm vui này quá là bất ngờ.

Bởi vì cô là người duy nhất trong số những người biết căn bệnh của anh nhưng sẽ không coi anh là người yếu ớt đến vậy.

" Được!". Anh cười vui.

Anh ngồi vào ghế lái, đóng cửa và thắt dây an toàn cẩn thận, trong lúc khởi động xe, Lâm Đông Tự nhìn bài hát vẫn đang ngân nga vang.

Bài hát trong đĩa đơn của Trình Tri hình như có tên là....... < Yêu Nhất >
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.