Trì Dao chưa bao giờ vào nhà của Giang Diễm.
Một tầng sẽ có hai hộ gia đình, cách bố trí tương đồng, nhưng chỗ Giang Diễm đang ở lại không có nhiều đồ. Trong phòng khách đặt tủ đựng giày khá lớn bày không ít giày chơi bóng, trên mặt đất còn rải rác vài hộp giày còn chưa kịp cất đi.
Trì Dao không biết tại sao mình lại đi vào đây.
Có thể là do bộ dạng chật vật này của cô thật sự không thích hợp để đi ra ngoài thuê phòng, cũng có thể vì ánh mắt lúc đó Giang Diễm nhìn cô thấp thoáng chút buồn bã, gương mặt lại cố tỏ vẻ thản nhiên như chẳng có chuyện gì. Hầu hết mọi thời điểm, hắn luôn dịu ngoan mềm mại, thậm chí còn thường xuyên đỏ tai, tựa như chú chó nhỏ đáng thương bị vứt bỏ ven đường. Chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến cô có chút ảo giác như hắn vẫn còn là một đứa bé cần được che chở.
Bởi vậy, trong khoảng khắc bị đoạt lấy thẻ nước, khí chất trên người Giang Diễm bỗng toát lên vẻ cường ngạnh lạ thường, trong lời nói còn mang chút ngả ngớn đầy hài hước không dễ phát hiện khiến cô bị hoảng hốt, thất thần giây lát.
Hắn nói không sai.
Cô thực ra còn chưa đủ hiểu hắn.
Tối hôm qua, sau khi Trì Dao cự tuyệt Giang Diễm, hắn nói cô còn chưa tìm hiểu về hắn, cho nên không thể trực tiếp từ chối hắn.
Cô đã trả lời thế nào nhỉ?
A, cô chỉ hỏi lại một câu: “Vậy cậu biết rõ tôi là người như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-diem/3040798/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.