Đêm hôm ấy vấn đề mà Phương Nhận hỏi không tạo ra sóng gió gì trong lòng Mục Ôn Nhiên, câu trả lời của y hoàn toàn dựa theo tâm ý của chính mình.
Thời gian vẫn trôi như thường lệ, thành tích thi mô phỏng của Lộ Già không như ý, cậu định tìm Mục Ôn Nhiên học bổ túc nhưng lại bị Bạch Dịch ngăn lại.
Bạch Dịch: “Em dạy cho anh.”
Lộ Già: “Em nói cái gì?”
Bạch Dịch: “Em dạy cho anh.”
Lộ Già ngây người: “Nhìn mặt em nghiêm túc quá… xin đừng nói với anh là em nghiêm túc đấy nhá.”
Bạch Dịch ‘sách’ một tiếng: “Vốn là nghiêm túc, thái độ này là gì đấy?”
Lộ Già: “Là cảm thấy em hù người lắm.”
Bạch Dịch vỗ bàn một cái: “Ít nói nhảm, em chỉ cho anh!”
Khoé miệng giật giật: “Em thi còn tệ hơn anh, định dạy kiểu gì hả?”
Bạch Dịch khá là buồn bực vò đầu bứt tóc, thanh âm thoáng dâng cao: ‘… Vậy sao anh cứ chạy tới nhà người ta thế hả, anh không có nhà à mà cứ chạy ra ngoài miết thế?”
Lộ Già ngẩn người, mấy lời tương tự Bạch Dịch đều nói qua mấy lần, nhưng toàn dùng giọng điệu bông đùa, mà lần này cậu lại không hiểu ý Bạch Dịch cho lắm.
Bạch Mẫu từ trong phòng ló đầu ra: “Bạch Dịch, sao con lại nói chuyện với anh như thế?”
“Biết rồi.” Bạch Dịch cau mày đáp một tiếng, lưng dựa vào ghế sô pha, không tí thành ý nào nói câu xin lỗi.
Từ khi lên cấp ba đến nay, Lộ Già không có đánh nhau với Bạch Dịch nữa, Bạch Dịch trưởng thành khá nhiều, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-bi/436314/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.