Lộ Già quyết định thẳng thắn để được khoan hồng, nói mình ở tiệm internet đối diện cổng trường.
Mục Ôn Nhiên: [cùng ai?]
Y không nghĩ Lộ Già sẽ đi tiệm net một mình.
Lộ Già: [người em vừa nhắc đến đó, Phương Nhận.]
Mục Ôn Nhiên: [Em với cậu ta quen thuộc lắm sao?]
Lộ Già: [cũng tương đối…?]
Mục Ôn Nhiên: [tính lúc nào về nhà?]
Lộ Già: [em về liền á, ngồi nửa tiếng thôi.]
Mục Ôn Nhiên: [Ừ]
Phương Nhận cầm đồ uống quay lại, để đáy bình chạm lên vai Lộ Già: “Nói chuyện với ai thế?”
Lộ Già nhận đồ uống, chậm rì rì đáp: “Mục Ôn Nhiên.”
Phương Nhận: “….”
Một lát sau anh mới hỏi, “Hai người nói về chuyện gì thế?”
Ánh mắt Lộ Già phập phù, tay cào cào đệm ghế: “Ừm… Anh…”
Phương Nhận cảm thấy mình đạp một chân vào mìn cmnr.
Lộ Già lại nói: “Anh xem mà xem, hai ta luôn tình cờ gặp mặt, anh lại cứ hỏi về anh ấy suốt.” Lộ Già ngẩng đầu, dò hỏi, “Em nghĩ nếu anh muốn tìm Mục Ôn Nhiên, cứ nói thẳng với anh ấy, anh ấy dễ nói chuyện lắm.”
Chân vừa khẽ nghiêng, bom nổ bùm, Phương Nhận anh dũng hi sinh, hồi lâu sau mới hiểu được ý sâu xa trong lời nói của cậu: “Trời ạ em nghĩ anh vì muốn gặp Mục Ôn Nhiên mà tới tìm em đi chơi hả?”
Lộ Già há hốc mồm, mắt chớp một cái, gật đầu: “Không phải ạ?”
Phương Nhận có nỗi khổ không thể nói được, ngồi vào chỗ của mình, uống hai hớp nước thật to, vò đầu bứt tai suy tư.
Lộ Già biết mình đã đoán sai, ngậm miệng không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-bi/436311/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.