Đông đi xuân đến, nhành mai vàng trên ban công bất tri bất giác chỉ còn lại một nhánh cây khô, sau đó đã được đổi thành một nhành hoa dành dành.
Trịnh Thư Ý rất thích mùi hương ngào ngạt này, ngửi vào liền cảm nhận được hương vị mùa hè.
Mỗi ngày trôi qua, cô đều mong ngóng mùa hè năm nay sẽ đến thật nhanh.
Khi tiếng ve rộn ràng kêu vang, khi những khóm hoa bắt đầu nở rộ, cô sẽ khoác lên mình chiếc váy cưới đẹp nhất, gả cho Thời Yến.
Ngày hôm đó, Tất Nhược San nhận được thiệp mời của Trịnh Thư Ý.
Cô nàng nhìn thoáng qua ảnh cô dâu được in trên thiệp, ly trà sữa trong tay bỗng chốc chẳng còn ngọt nữa.
Người khác chụp ảnh cô dâu đều như công chúa cao quý, dù có cười cũng mang theo chút ngại ngùng đáng yêu.
Còn Trịnh Thư Ý thì dường như chẳng biết viết hai chữ "ngại ngùng" như thế nào, khóe miệng sắp kéo lên đến tận mang tai.
Hình như con nhỏ này không sợ sau khi có con, mỗi khi bé con mà nhìn thấy ảnh cô dâu được treo trong nhà, chắc hẳn sẽ nghĩ rằng mẹ mình bị ngốc.
Sau khi xem xong thiệp mời, Tất Nhược San lại nhận được tin nhắn từ Trịnh Thư Ý.
Cô gửi liên tục mười mấy tấm ảnh, tất cả đều là mẫu thiết kế của bên nhóm tổ chức lễ cưới cung cấp.
Trịnh Thư Ý: Mẫu nào đẹp?
Mất vài phút mới xem hết nội dung, Tất Nhược San nén nước mắt mà gõ chữ.
Tất Nhược San: Má!!!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-nham/3380140/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.