Cô nói: "Nhưng chỉ có kích động với một người đàn ông, mới có thể thử yêu thích, không phải sao?" Thứ tự cô nói ra rất rõ ràng, nhưng thần sắc rõ ràng ngà ngà say, có xu hướng càng say càng nồng. Thấy cô cầm bình rượu lại muốn rót rượu, đột nhiên Hàn Tư Thần đưa tay đè lại động tác của cô, anh đã mềm lòng hơn một chút. Hạ Vãn Tinh khó hiểu ngẩng đầu nhìn lại. Hàn Tư Thần hít sâu, do dự một lát, bỏ tay ra, nhẹ giọng nói: "Nửa ly, nửa ly cuối cùng." Âm thanh rất thấp, như nhắc nhở bản thân mình. Sau khi uống rượu cô rất yên tĩnh, không hò hét, không ồn ào, Hàn Tư Thần nhìn cô trong phút chốc, liền nói: "Nói chuyện của cô và Khâu Cảnh Duyên đi." Nghe thấy cái tên quen thuộc, Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên cười lên, "Khâu Cảnh Duyên? Hỏi anh ấy làm gì?" Ánh mắt cô dừng trên mặt anh, xem kỹ, "Để làm gì? Anh ghen sao?" "Từ từ trả lời." Anh trầm giọng: "Thái độ nghiêm chỉnh chút." Hạ Vãn Tinh rất nghe lời, liền thu lại nụ cười, cô trịnh trọng nói: "Tôi thấy tôi nên xin lỗi anh ấy." Trong lòng Hàn Tư Thần đột nhiên nhảy dựng lên. Cô nói: "Anh ấy rất tốt với tôi, hồi học đại học, anh ấy xuyên đi hết cả thành phố chỉ để mua trà sữa yêu thích cho tôi. "Anh ấy thật sự rất tốt, cũng rất chăm chỉ. Tết trung thu, khi tất cả các bạn học đều trở về nhà đoàn tụ với gia đình, anh ấy ở lại chơi với tôi, đưa tôi đi ăn đồ ăn ngon, đi chơi, đi giải tỏa áp lực." "Anh ấy thật sự là một người bạn rất quan trọng trong số ít người bạn của tôi, nên tôi rất trân trọng anh ấy." "Nhưng tôi thật sự chỉ có thể coi anh ấy là bạn, tôi không thể lừa dối bản thân, càng không thể lừa dối anh ấy." Niềm chua xót trong lòng Hàn Tư Thần dâng lên, anh không ngắt lời cô, mà nghe cô rủ rỉ nói. Hạ Vãn Tinh hơi nhắm mắt, thì thào tự nói, "Hàn Nhân cũng từng hỏi tôi và anh ấy có quan hệ gì, anh ấy là người yêu mến rất thẳng thắn, mạnh dạn, khiến người khác vừa nhìn đã hiểu rồi." "Anh ấy cũng biết tôi chỉ coi anh ấy là bằng hữu, cho dù tôi có từ chối, anh ấy cũng sẽ không bao giờ xa lánh tôi, mà tôi thì lại giống một người phụ nữ xấu xa, vừa muốn hưởng thụ tình cảm tốt đẹp anh ấy dành cho tôi, lại vừa khiến anh ấy bị tổn thương, trên mạng có câu nói không biết nên nói thế nào nhỉ? Vừa làm gái vừa phóng đãng.” Hàn Tư Thần nhíu mày, bỗng nhiên không thích nghe cô nói mình như vậy. Hạ Vãn Tinh lẩm bẩm nói: "Thật sự rất xin lỗi anh ấy, nhưng tôi lại không muốn mất đi." "Anh ấy sưởi ấm thời gian bốn năm đại học của tôi, anh ấy nói không muốn khiến tôi phải có gánh nặng, giống như trước đây vậy." Khóe mắt cô ửng đỏ, nhấc mắt lên nhìn anh, hỏi hề hề đáng thương: "Có phải trong lòng anh bây giờ đang thấy tôi rất kém cỏi không?" Hàn Tư Thần nuốt khan cổ họng, giọng nói khàn khàn: "Không có, cô rất tốt." Anh nói: "Cô và Khâu Cảnh Duyên rất giống nhau, tình cảm ngay thẳng, rõ ràng, thích là thích, không giấu diếm, không để ý đến thái độ người khác." "Sao phải giấu diếm?" Trong đôi mắt cô lộ vẻ nghi hoặc: "Thích thì xông vào anh ấy, nhưng không thể, cơ thể......." Hàn Tư Thần: "......" Xem ra đã say thật rồi, càng nói càng thái quá, tuy lúc tỉnh táo cô cũng không tốt hơn là mấy. Anh xoa lông mày, nhìn bộ dạng cô đang chống đầu lắc lư, khẽ nói: "Vẫn tỉnh táo sao? Những lời tôi nói tiếp theo cô cần nghe kỹ nhé." "Vâng, anh nói đi, tôi nghe đây." Cô ngồi ngay ngắn trong giây lát, giống như học sinh, rất quy tắc.
Anh bị chọc cười bởi bộ dạng của cô, nhếch môi, rồi lại ấn miệng xuống, thì thầm: "Tôi chưa từng nghĩ sau này sẽ sống cả đời với một cô gái nào, khi ở học viện quân sự tuổi trẻ ham chơi, luôn cảm thấy từ "cả đời" cách mình khá xa, sau khi vào bộ đội, mỗi ngày đều cùng nhau tập luyện với một nhóm con trai, càng không có thời gian nghĩ đến vấn đề này." Anh dừng lại một chút, nhìn cô, cười tự giễu, "Như cô từng nói, tôi chỉ là một người đàn ông cẩu thả." "Có thể cô thấy tôi rất tốt, nhưng tôi không tốt như cô nghĩ đâu." Anh nói: "Xuất ngũ hai năm không phải chưa từng gặp người con gái nào, gia đình cũng sắp đặt không ít, muôn hình muôn vẻ, có thể là trong tiềm thức luôn bài xích, cộng thêm công việc cũng bận nên cuối cùng cũng bỏ mặc hết." Câu chuyện của Hàn Tư Thần dừng lại, anh nhìn cô, "Tôi thừa nhận, cô thì khác." Anh nhếch miệng giễu cợt: "Cô nói rất đúng, thấy sắc nảy lòng tham, ấn tượng của tôi với cô chính là hình ảnh xinh đẹp của cô đêm đó." Hàn Tư Thần cắn miếng thịt mềm bên trong má, giọng điệu nhỏ hơn rất nhiều, "Gặp cô trên máy bay tôi rất bất ngờ, nhưng lại giống như đã được định sẵn trong u tối." Hàn Tư Thần còn nhớ lời lão Cẩu từng nói, cậu ta nói: “anh không hiểu phong tình, không biết sau này sẽ động lòng với cô gái nào.” Lúc đó anh chỉ cười, thuận miệng đáp lại: "Đợi lúc đó có một người xuất hiện, tôi chắc chắn sẽ làm thỏa mãn hiếu kỳ trong lòng anh." Cho nên, anh đưa cô đi gặp người bạn tốt. Bởi vì, anh có tình cảm với cô rồi. Những điều này cô đều không biết, anh cũng không định nói với cô. Anh không biết tình cảm này có phải là thích hay không, nhưng trong lòng rõ ràng, anh không bài xích nó. Hàn Tư Thần thấy cô gái nằm bò trên bàn đang cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, liền nói: "Tôi không biết sự yêu thích của cô là cảm xúc nhất thời hay là vì cô đơn thuần chỉ là muốn tìm linh cảm." Nhưng rất rõ ràng, bất luận là gì cũng không phải là điều anh muốn. Anh nói: "Chúng ta đều cần từ từ suy nghĩ lại." "Nếu ngày mai tỉnh lại, cô vẫn nhớ lời tôi nói đêm nay thì hãy suy nghĩ lại, có thể cô sẽ phát hiện ra cô không thích tôi nhiều như vậy đâu." "Nếu quên thì coi như những lời này tôi chưa từng nói." Tình cảm chưa chắc chắn này cô cũng không cần phải biết. Hàn Tư Thần bưng ly rượu rồi ngẩng đầu lên uống, chất lỏng mát lạnh chảy khắp cổ họng, cổ họng anh hơi ngứa ngáy, nhìn bộ dạng cô đang nhắm mắt nghiêng đầu ngủ, anh khẽ cười, giọng khàn khàn nói: "Với tửu lượng này của cô, khả năng những lời tôi nói hôm nay đều trở nên vô ích rồi." Đây vốn dĩ là mục đích của anh. Anh đã quên dự tính ban đầu là muốn cô say khướt, vốn định để cô quên đi sau khi ngủ say, nhưng giờ trong lòng lại xuất hiện ý nghĩ khác. Anh bắt đầu cảm thấy, thẳng thắn bày tỏ sẽ tốt hơn là anh phải hao hết tâm trí khiến người khác say khướt như vậy. Hiếm thấy có tình cảm với một người lại phải làm một việc lén lút như vậy. Về mặt này, anh chắc chắn không thẳng thắn vô tư bằng cô. Nhưng có vài việc có gấp cũng không được, như vậy cũng quá đại khái với cô, cũng như với bản thân. Anh không cho phép những việc như thế này xảy ra. Lời tác giả: Hàn Tư Thần: Tỉnh lại có nhớ gì không? Hạ Vãn Tinh: Có thể! Tửu lượng của em rất tốt. Sau tiệc khai máy ai cũng say ngất, nên sáng nay đoàn làm phim nghỉ ngơi, Hạ Vãn Tinh ngủ đến tận khi mặt trời lên cao.
Lúc cô ngủ dậy đầu còn có chút âm ẩm đau, đấm đầu mở mắt ra, bỗng nhiên nhìn thấy gương mặt Hàn Nhân ở ngay trước mắt, dọa cô thót tim, a một tiếng đưa tay đẩy người ra, trong nháy mắt từ trên giường đứng bật lên. ‘’’Em dọa chết chị rồi.’’ Hạ Vãn Tinh bị dọa đến tinh thần tỉnh táo. Hàn Nhân ngồi xếp bằng đối diện cô, ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn cô. Hạ Vãn Tinh đầu óc có chút trống rỗng, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Em có chỗ nào không thoải mái? Lại cao phản sao?” “Em phát hiện chị Hạ thật sự rất giỏi đánh trống lảng.” Hàn Nhân xích lại gần cô, mập mờ hỏi: “Nói, tối hôm qua ở phòng của anh em, hai người làm cái gì?” Tối hôm qua cô nhìn Hạ Vãn Tinh một mực không trở về, lúc đầu cảm thấy vừa kích động lai có chút hưng phấn, không nghĩ tới lúc cô sắp ngủ, anh cô gọi tới một cú điện thoại, để cô sang đón người. Lúc ấy cô thực sự rất thất vọng. Nhất là nhìn thấy người này say đến bất tỉnh nhân sự,cô có chút hoài nghi cuộc đời . Hạ Vãn Tinh đầu óc ngưng đọng mấy giây, “Đợi một lát”, kí ức buổi tối hôm qua giống như một đoạn phim tua lại trong đầu cô. Cô có chút không phản ứng kịp. Lúc ý thức cô hỗn loạn, anh nói, cô đối với anh chỉ là nhất thời xúc động hoặc là vì kịch bản mới sinh ra hứng thú. Nếu như cô tỉnh lại còn nhớ rõ những lời này, vậy liền bình tĩnh lại suy nghĩ thật kỹ, ngẫm lại đối với anh có thật sự là thích không. Anh nói, cô đối với anh mà nói là khác biệt, có rung động, nhưng cũng chỉ là rung động mà thôi. Nếu như khi tỉnh lại cô quên đi, tự nhiên loại rung động này sẽ cùng biến mất theo đó. Anh gạt cô uống nhiều rượu, chính là đã có chuẩn bị mà đến. Nói cho cùng, ý của anh chỉ là khuyên cô nên suy nghĩ kĩ lại. Anh đã định sau khi cô tỉnh sẽ quên, cho nên, anh mới nói ra toàn bộ tiếng lòng. Rõ ràng có rung động, lại vô cùng không chân thực rõ ràng. Hạ Vãn Tinh trong lòng âm thầm vui vẻ đồng thời còn có chút tức giận. Rùa rụt đầu! Cô thật sự muốn mắng người! Hàn Nhân bất thình lình bị cô chỉnh đến sững sờ, “Chị Hạ ? Chị sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?” “Ừ, mơ thấy một người đáng sợ”. Cô cười nhạo một tiếng, nghiến răng. Hàn Nhân hiếu kỳ, “Sao lại đáng sợ?” Hạ Vãn Tinh nghĩ nghĩ, hỏi: “Có cảm giác đối với một người còn không dám bày tỏ, buộc con gái người ta chủ động, có gọi là đáng sợ không?” “Có”! Hàn Nhân dứt khoát gật đầu, không lấy một chút bộ dáng trưởng thành! Hạ Vãn Tinh: ...... Ừ! “ Chị Hạ, cuối cùng là chị mơ thấy ai vậy?” Hàn Nhân hỏi. Hạ Vãn Tinh: ...... Cô có thể nói thật sao. Buổi chiều là lần diễn chung đầu tiên của Hàn Nhân với Khâu Cảnh Duyên, bên trong studio tụ tập rất nhiều người, chính xác mà nói đều là đến để xem Hàn Nhân diễn, bọn họ đối với kỹ thuật diễn của ‘’Cô nàng 100 triệu’" vô cùng tò mò.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]