Không ai trong số họ hỏi tại sao bên kia lại xuất hiện trên chiếc máy bay này, như thể họ biết rõ điều đó và sự hiểu biết ẩn ý bên trong.
Hạ Vãn Tinh không hiểu được dáng vẻ giả tạo ngây thơ của anh, liền hỏi không chút dao động cảm xúc: "Anh nói thử xem, chúng ta ngàn dặm gặp nhau có được gọi là duyên phận không?"
Hàn Tư Thần liếc cô một cái, "Kỳ thật, tôi nghĩ có cách nói khác thích hợp hơn."
"Cái gì?"
Hàn Tư Thần: "Oan gia ngõ hẹp."
Hạ Vãn Tinh: "..."
Hai giây sau, cô mím môi cười khúc khích, không nói lời nào.
Có vẻ như "Oan gia ngõ hẹp" nghe hay đấy.
Hàn Tư Thần không hỏi cô đang cười cái gì, cả hai đều im lặng mà không để ý tới nhau. Khi thấy điều này, Hàn Nhân đã có cơ hội để nói.
Hàn Nhân: "Chị Hạ, chị thú vị thật đấy. Thảo nào hôm qua WeChat nói chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng chị là Phồn Tinh Tự Hải ."
Hạ Vãn Tinh cười cười, không quan tâm, "Chỉ là sự nghiệp, hơn nữa em cũng không hỏi."
Người đàn ông bên cạnh dừng động tác lật sách lại, anh nhướng mày suy nghĩ.
Đúng như lời cô ấy nói nếu người khác không hỏi thì cô ấy sẽ không chủ động giới thiệu bản thân và coi như không quan tâm đến ý kiến của người khác.
Cô ấy cũng chưa từng chủ động nói cho anh biết lý do cô đi hiến máu.
Ngay cả khi anh thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-gheo-qua-muc/983097/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.