Lần đầu tiên cô cảm thấy lo lắng trước mặt anh, cô cũng không phải ăn trộm ăn cắp, cũng không biết mình căng thẳng vì cái gì.
Hạ Vãn Tinh hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn sau vài giây, sau đó bình tĩnh quay người lại. Không thể bỏ qua bóng dáng đó, cô cố gắng giả vờ như không nhìn thấy, mỉm cười với Dương Lâm, chào hỏi: "Chào ...”
Đúng lúc này, Trần Phương cầm một cuốn sổ nhỏ bước ra nói với cô: "Giấy chứng nhận hiến máu của chị."
Hạ Vãn Tinh: "..."
Dương Lâm lại hỏi: "Hạ tiểu thư phải đi rồi sao?"
Cánh tay Hạ Vãn Tinh còn có chút tê dại, cô cố gắng hết sức che giấu sau lưng, cười đáp lại, “A, đúng rồi, tôi có chuyện phải làm, tôi về trước đây.”
Hàn Tư Thần nhìn cô chằm chằm, thấy cô cố ý giả bộ làm người xa lạ, tuy rằng khó chịu nhưng cũng không lộ ra ngoài.
Hai người lần lượt ra khỏi tòa nhà, Hạ Vãn Tinh vô thức tăng tốc, trước khi bước ra khỏi cửa trạm hiến máu, cánh tay không bị rút máu đột ngột bị kéo lại.
Trọng tâm của Hạ Vãn Tinh đột nhiên không ổn định.
“Sao cô bước nhanh như vậy?” Sắc mặt Hàn Tư Thần có chút nặng nề, cau mày nhìn cô “Có dã thú đuổi theo cô sao?”
Hạ Vãn Tinh ổn định thân thể, trong tay vẫn cầm giấy chứng nhận hiến máu, cô thấy như mình vừa đi ăn cắp vậy. Cô ổn định lại cảm xúc, khôi phục bộ dáng trước đây, cười nhẹ, hỏi: “Có Sói có tính không?”
Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-gheo-qua-muc/983088/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.