Trước khi đi, viện trưởng liên tục dặn cô về nhà nhớ khử trùng, Hạ Vãn Tinh thuận miệng đồng ý rồi cùng hạ Vãn Tinh rời đi
“ Cậu bé kia sao đột nhiên lại nhào qua cắn cậu? Cậu sao lại không biết tránh ra một chút.” Lam Lan ở bên cạnh vừa lái xe vừa lo lắng hỏi.
Hạ Vãn Tinh thì vẫn vui vẻ ngồi bên cạnh, ngữ điệu nhẹ nhàng, em ấy quá nhanh, tớ còn không có kịp phản ứng.
Lam Lan im lặng” Cậu gần đây thật là xui xẻo, nếu không bị thương chỗ này thì cũng bị thương chỗ kia.”
Cô như có điều suy nghĩ , nói thế này cũng có vẻ đúng.
Giống như từ khi gặp anh, cô làm chuyện gì cũng không thuận lợi.
Lam Lan nhìn chỗ cổ tay của cô đang dần xưng đỏ lên, thở dài, “Gần đây cậu đừng nghĩ tới việc lái xe.
Lam Lan đưa cô về nhà, sau đó cũng lấy xe của cô đi mất.
Cô như một người mang tâm sự nặng nề đi theo hàng cây về nhà, lúc đến dưới lầu , liền có một bóng người từ lầu một chạy ra, sau đó vỗ lên vai cô một cái, “ Chị Hạ”
Hạ Vãn Tinh bị dọa giật mình, cô bị dọa thót tim, sắc mặt cũng có chút trắng, “làm chị sợ muốn chết.”
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, em không cố ý,”Hàn Nhân không nghĩ tới hành động của mình lại dọa cô như vậy.
Hạ Vãn Tinh thu lại suy nghĩ, cười nhẹ, “Không có việc gì, là do chị chú tâm suy nghĩ vài chuyện nên không chú ý.”
“ Chị nghĩ gì mà chăm chú thế?”
Cô cười trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-gheo-qua-muc/235836/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.