Cô xoay người, ở chỗ rẽ liền nhìn thấy một mỹ nữ tóc dài đứng ở cửa, đôi mắt to chợt lóe lên, rất có khí chất.
Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên cảm thấy có chút quen mắt.
Thời gian cô ngẩn người Hàn nhân đã xách theo túi lớn túi nhỏ đi đến, chịu đựng xúc động muốn nhiều chuyện của mình, hứng thú nồng đậm lại bất động thanh sắc đem Hạ Vãn Tinh đánh giá một lần.
Không thể không nói, anh trai có con mắt thật tốt, bỏ đi vẻ mê hoặc quyến rũ thế này thì chỉ riêng dáng người thôi là đã thèm nhỏ dãi rồi.
Mặc dù cô ấy đang mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi, nhưng những thứ mua trên tay đã chứng minh điều đó.
Hàn Nhân hướng cô mỉm cười:” Xin chào, tôi tới đưa quần áo.”
Với nụ cười của cô, Hạ Vãn Tinh như ở trong mộng mới tỉnh, có chút kinh ngạc: "Cô là Hàn Nhân?"
Hàn Nhân sửng sốt một chút, không nghĩ tới có thể bị người khác nhận ra, cô hào phóng gật gật đầu, cười tự trêu chọc, "A, không muốn động đến một kịch bản như tôi sống không quá qua tập như tôi cũng có một ngày bị người ta nhận ra. ”
Hạ Vãn Tinh bị cô chọc cười, “Tôi cảm thấy kỹ thuật diễn của cô rất không tồi nha, tôi thích cô diễn thất cách cách, ngây thơ không giả tạo.”
Hàn Nhân: "Đó không phải là ngây thơ, mà chỉ đơn thuần là ngu ngốc."
Hạ Vãn Tinh nở nụ cười, từ chối cho ý kiến.
“Tôi tới đây để giao đồ.” Hàn Nhân ý bảo tám, chín chiếc túi xách trên tay.
Hạ Vãn Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-gheo-qua-muc/235834/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.