Chương trước
Chương sau
“Mau truyền đại phu đến phòng khách.” Hắn lớn tiếng ra lệnh, nóng lòng ôm nữ tử bị thương vào phòng, vì vậy cũng không chú ý tới Liễu Ngâm Nguyệt.

“Tiểu thư. . . . . .” Tiểu Nhân đứng bên cạnh lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của chủ tử.

“Xem ra vương gia cũng không có thời gian dùng bữa, đem thức ăn vào phòng ta đi.” Bỏ lại một câu, nàng không thèm nhìn lại rời đi.

Sau khi Tiểu Nhân hỏi thăm, thì ra trên đường vương gia cưỡi ngựa, vô tình đụng trúng nữ tử này, sau đó mới đem nàng về phủ chữa thương. Nữ tử này tới kinh thành để gặp họ hàng xa, không ngờ người bà con đó đã rời đi, trên đường còn bị đạo tặc cướp hết tiền của, do cơ thể và tinh thần rất mệt mỏi mới đi lầm vào lãnh địa của vương gia, bởi vì nàng không có ai thân thuộc, miệng vết thương cũng chưa hồi phục, vương gia có lòng tốt để nàng ở tạm trong phủ.

“Tiểu thư, nội tình chính là như vậy, vương gia đụng trúng làm người ta bị thương, nên mới đem về để chăm sóc thật tốt, vì vậy không phải như ngài nghĩ đâu, không nên tức giận.”

“Ai lo lắng chứ !” Nàng mặt ngoài tỏ ra không có gì, thật ra trong tâm lại nhẹ nhàng thở phào.

“May mắn cô nương kia không có việc gì, đại phu nói mười ngày sau là có thể…A? Tiểu thư đi đâu vậy?”

“Ta đi thăm vị cô nương kia, nếu Vương gia làm người ta bị thương, ta là nữ chủ nhân vương phủ, cũng nên quan tâm một chút, không phải sao? ” Nàng vừa nói vừa đi về phía phòng khách.

Liễu Ngâm Nguyệt đi tới phòng khách, cửa đang mở. Lúc nàng bước vào, đã thấy Lí Văn Tĩnh ở đó, hai người chạm mặt hồi lâu, mắt nhìn thẳng mắt, không lên tiếng làm cho cục diện có chút hỗn loạn khó hiểu.

Nàng né tránh ánh mắt thâm tình của Lí Văn Tĩnh đi thẳng vào phòng, đại phu còn đang bắt mạch giúp vị cô nương kia

“Khấu kiến Vương phi.” Đại phu khom người hành lễ.

“Đại phu miễn lễ, ta chỉ đến thăm vị cô nương này thôi.”

Nữ tử trên giường thấy nàng liền cúi đầu thật thấp.

“Dân nữ bị thương trên người, không tiện đứng dậy nghênh đón vương phi, xin thứ lỗi dân nữ vô lễ. “

“Không cần để ý, ta chỉ muốn xem thương thế của ngươi, có đỡ hơn chút nào không? “

“Y thuật của Đại phu cao minh, vết thương ở chân của dân nữ đã không còn đau như trước .” Gương mặt xinh đẹp ngẩng lên nhìn nàng.

Liễu Ngâm Nguyệt không khỏi giật mình sửng sốt, vốn nghĩ chỉ là một cô nương bình thường, không ngờ lại là một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, giọng điệu của nàng ta, thật không giống với dân nữ bình thường, ngược lại còn có khí thế không nói nên lời.

“Ngươi tên là gì?”

“Vương phi gọi ta Vân nhi là được rồi.”

Đột nhiên nét mặt Vân nhi nhăn lại, hình như miệng vết thương lại phát đau, nên Liễu Ngâm Nguyệt cũng không tiện hỏi nhiều.

“Cứ tĩnh dưỡng thật tốt, ta sẽ nói vương gia phái người chăm sóc ngươi.”

“Tạ ơn Vương phi.”

Rời phòng, Liễu Ngâm Nguyệt cúi đầu nghiêng người đi ngang qua Lí Văn Tĩnh. Vốn tưởng rằng hắn sẽ giữ nàng lại, nhưng nàng đã lầm, Lí Văn Tĩnh không hề làm vậy, hắn chỉ yên lặng nhìn nàng rời đi, khiến nàng không khỏi thất vọng tràn đầy .

Nếu hắn giữ nàng lại, nàng nhất định sẽ nở một nụ cười tươi đẹp nhất với hắn, quên đi tất cả chuyện không thoải mái trước kia để bắt đầu lại lần nữa; nhưng không như nàng mong muốn, nàng cũng không có can đảm nói gì với hắn… Vì thế nàng thật hối hận.

******

Hồi lâu không gặp Liễu Ngâm Nguyệt, càng khiến Lí Văn Tĩnh yêu nàng thêm say đắm.

Hắn mới từ trong cung trở về, trên tay còn cầm loại hương dược dùng để tắm rửa tiến cống hoàng thượng ban cho, ngoại trừ có thể bôi ngoài da, còn có công hiệu dưỡng nhan làm đẹp, hắn chờ không kịp muốn tặng cho ái phi, hy vọng có thể thấy mỹ nhân cười.

Ai ngờ lúc đang đi trên hành lang, Vân nhi gọi hắn lại.

”Vân nhi khấu kiến Vương gia.” Nàng một thân y phục mới chỉnh tề trông cực kỳ xinh đẹp.

“Miễn lễ. Ngươi đi được rồi sao? “

“Được vương gia phái người chăm sóc Vân nhi, đại phu nói bây giờ có thể hoạt động gân cốt. “

“Vậy là tốt rồi, bằng không bổn vương rất áy náy. “

“Vương gia quá lời rồi. . . . . . Ai da!” kêu lên một tiếng, sau nó nàng liền ngã vào trong lòng Lí Văn Tĩnh.

“Ngươi sao vậy?”

“Vân nhi. . . . . . chân đau quá. ” Vân nhi rúc vào lòng hắn, bày ra sự yếu đuối vô hạn khiến người đau lòng. Lúc này, nàng lại nhìn thấy hương dược trong tay hắn “Đây là hương dược dùng để bồi bổ xương cốt? Ngài tặng cho ta sao? Tạ ơn vương gia!” Lí Văn Tĩnh còn chưa kịp từ chối đã bị nàng đoạt lấy.

[ Đình Đình: *tức ói máu* *mài dao* ta băm…ta băm … ]

May mắn thế nào, một màn trước mắt đều bị Liễu Ngâm Nguyệt thấy hết.

[ Đình Đình: may mắn????? *mài dao chuẩn bị đị băm người dẫn truyện* ]

Lí Văn Tĩnh không khỏi giật mình sửng sốt, mà Vân nhi thì cứ chậm chạp rời khỏi lòng hắn, sau khi mặt không đổi sắc thỉnh an Liễu Ngâm Nguyệt, lại tiếp tục dịu dàng tạ ơn vương gia.

“Tạ Vương gia quan tâm, Vân nhi sẽ trở về phòng tắm dùng thử hương dược vương gia mới tặng, không quấy rầy vương gia với vương phi, Vân nhi cáo lui.” Trước lúc rời đi nàng còn như có như không nở một nụ cười khiêu khích nhìn Liễu Ngâm Nguyệt, sau đó uyển chuyển rời đi.

Chứng kiến một màn tình cảm vừa rồi, trái tim Liễu Ngâm Nguyệt đau nhói, nhưng cũng không muốn để lộ sự đau lòng ra ngoài, ngay cả hỏi cũng không hỏi liền quay đầu rời đi.

“Ngâm Nguyệt!” Lí Văn tĩnh không muốn nàng hiểu lầm, bá đạo xoay nàng lại đối mặt với mình .

“Vương gia, giữa thanh thiên bạch nhật làm như vậy là không đúng với lễ nghi.” Thoát khỏi vòng tay của hắn, nàng vẫn bảo trì khoảng cách thích hợp.

“Ngươi ghen sao?” Hắn hứng thú nâng cằm nàng lên.

Nét mặt Liễu Ngâm Nguyệt lạnh nhạt, nhưng dường như bị nói trúng tâm sự, lời nói thoát ra ngay cả bản thân nàng cũng kinh ngạc.

“Thích nữ nhân nào là tự do của vương gia, chỉ mong lần sau vương gia có tán tỉnh ai thì đừng tán tỉnh gần phòng thiếp thân, để tránh thiếp thân không cẩn thận quấy rầy nhã hứng của vương gia.”

“Ngươi ——” hắn kích động đến mức nắm chặt hai vai của nàng, đôi mắt phẫn nộ như muốn phun lửa .

Liễu Ngâm Nguyệt cũng quật cường mắt nhìn mắt giằng co với hắn, tự nói với mình không được trốn tránh, không được để hắn phát hiện sự yếu ớt của bản thân.

Bực bội nhìn ánh mắt lạnh như băng của nàng, Lí Văn Tĩnh mỉm cười lạnh tàn nhẫn vô tình, lạnh lùng phun ra hai chữ “Tốt lắm!” Lập tức buông nàng ra xoay người bỏ đi.

Không biết bao lâu, Liễu Ngâm Nguyệt mới dần dần hoàn hồn, nước mắt không nghe lời rơi đầy hai má. Nàng biết lời nói vừa rồi của mình rất vô tình, nhưng nàng phải làm sao đây?

Nàng không thể chấp nhận hắn đào hoa phong lưu, nếu hắn không thể chung tình với một người là nàng, nàng cũng chỉ có thể phong kín tâm tư của mình để nó héo rũ trôi đi tận phương nào.

Mấy ngày liên tiếp, bọn hạ nhân trong Tam vương phủ cứ tung tin vịt: Vân nhi cô nương có thể là thiếp mới của Tam vương gia. Nguyên nhân phát sinh tin đồn là vì Vân nhi cô nương thường xuyên một mình ở chung với vương gia, hơn nữa Vân nhi dung mạo trời sinh đoan trang, khí chất hơn hẳn cô nương bình thường, vì vậy mọi người suy đoán vương gia nạp Vân nhi cô nương làm thiếp cũng không phải không thể.

Liễu Ngâm Nguyệt bề ngoài vẫn như không nghe không thấy không để ý tới, nhưng nghe lời phỏng đoán của bọn hạ nhân, lòng của nàng như rớt xuống đáy cốc.

Đêm đã canh ba, Lí Văn Tĩnh vẫn còn đang làm việc ở thư phòng, phê duyệt công văn, đột nhiên một bóng hình xinh đẹp được ánh sáng mờ nhạt của nến chiếu rọi xuất hiện, Lí Văn Tĩnh cảnh giác quay đầu, coi ai dám lớn mật như vậy?

“Vương gia.” Tiếng nói yêu kiều của Vân nhi truyền đến.

Nàng mặc một ti sa* *sa mỏng như tấm lưới* trắng xóa trong suốt, dáng người đẩy đà quyến rũ như ẩn như hiện, đêm khuya một thân một mình đến thư phòng của hắn bày ra dáng vẻ mê hoặc lòng người, nam nhân ngu cách mấy cũng hiểu được ý tứ gì.

“Ngươi tới làm gì?” Hắn đưa tay chống cằm, mày kiếm khẽ nhíu, ánh mắt thâm sâu khó lường.

Vân nhi tự tin đi về phía hắn, đoan trang quỳ gối trước mặt Lí Văn Tĩnh, dâng khay trà sâm lên, dùng hết sự mềm mại trong giọng nói “Vân nhi sợ vương gia mệt mỏi, nên mới pha ly trà sâm để vương gia tẩm bổ.”

“Vậy sao?” Hắn tiếp nhận cái chén, không chút kiêng kị nhìn quét qua toàn thân nàng.

Vân nhi chống lại anh mắt soi mói của hắn, lớn mật ngồi lên đùi của hắn, quyến rũ phong tình cởi đi áo khoác bên ngoài, để lộ cảnh xuân mê người, hai tay vòng qua cổ hắn, giọng điệu hết sức khiêu khích nói “Vương gia là ân nhân cứu mạng của Vân nhi, để báo đáp vương gia, Vân nhi mặc ngài phân phó.” Đôi môi kiều diễm của nàng cũng ghé sát mặt hắn.

“Ai cho phép ngươi vào?” Hắn không chút cảm tình chất vấn, làm cho đôi môi đang sát gần của nàng dừng lại.

“Vương gia?” Nàng chắc chắn bản thân đã *minh kỳ =biểu lộ, cho thấy* đủ rõ ràng rồi, Vương gia tất nhiên phải hiểu chứ.

“Không được ta cho phép mà dám vào thư phòng, ngươi muốn được mộc trượng* “hầu hạ” sao?.” (*Mộc trượng là gậy gỗ đó, ý nói là bị đánh )

“Vương gia. . . . . . Ngài làm Vân nhi sợ quá à .” Nàng không tin hắn có thể đánh nàng.

“Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu , còn không mau nhân lúc ta chưa đổi ý mau biến đi.” Giọng điệu của hắn lạnh lùng khiến người sợ hãi.

“Vương gia?” Nàng thay đổi sắc mặt .

“Đừng để ta nói lần thứ hai.”

Ánh mặt Lí Văn Tĩnh lạnh như băng giống như ngàn vạn nhát dao chém nát tôn nghiêm của nàng, mà nhan sắc khiến nàng tự hào cũng bị hắn coi như sưởng tỉ.

“Vân nhi. . . . . . Cáo lui.” Vân Nhi vội vàng nhặt áo khoác trên đất rồi chật vật rời đi.

Nàng liều mình chạy về phía trước, chỉ khi đến hoa viên thanh vắng giữa đêm khuya và cách xa thư phòng mới dừng lại, lửa giận nhanh chóng ngưng tụ ở bàn tay, nàng nổi điên chém gốc cây đại thụ thành hai đoạn.

Dung nhan yêu kiều như ngọc trong nháy mắt trở nên dữ tợn hung ác. Lí Văn Tĩnh dám từ chối nàng?

Chưa bao giờ có nam nhân nào kháng cự được sắc đẹp của Phong Dịch Vân nàng, mà Lí Văn Lĩnh lại dám nhục nhã tôn nghiêm của nàng như thế!

Hừ, nếu hắn vô tình, thì cũng đừng trách nàng hạ độc thủ, cứ chờ mà xem!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.