“A? Đúng, là đệ đệ tỷ đánh rơi! Hắn nha, mấy ngày trước cứ lải nhải không ngừng. Đứa nhỏ này sơ ý, cư nhiên lại dám làm mất ngọc bội quý giá như vậy, còn bị gia phụ mắng một trận!”
Tiểu Nhân đứng một bên nhịn không được cười khẽ. Tiểu thư đúng là, nói sao không nói, lại đem hết tội lỗi đổ lên đầu thiếu gia, mà còn nói y như thật !
Liễu Ngâm Nguyệt liếc Tiểu Nhân một cái, tiếp tục nói “May mắn muội lại nhặt được, tỷ xin thay đệ đệ cảm ơn muội.”
“Có gì đâu, tỷ không nên nói như vậy, có thể giúp đệ đệ của Ngâm Nguyệt tỷ tỷ tìm được ngọc bội, Thiến Nhân cũng rất…cao hứng.”
Không để ý thấy sự ngượng ngùng của Thiến Nhân, Liễu Ngâm Nguyệt chỉ thấy Tô Thiên Nhân thật là một cô nương tốt bụng lẫn chăm sóc tốt cho người khác, nếu công tử nhà ai cưới được nàng làm vợ, thật là có phước ba đời, chỉ tiếc bản thân là phận nữ nhi, nếu nàng mà là nam tử chắc chắn sẽ cưới nàng làm vợ.
******
Cuộc thi văn thơ được tổ chức ở Dịch Dình Cung trong một tháng, ngay từ đầu, hoàng đế Huyền Tông đã đích thân tới dự, xem mặt từng vị tiểu thư khuê các được tuyển chọn, còn Lí Văn Tĩnh cùng các bá quan văn võ thì đứng một bên theo hầu.
Tam vương gia tuấn mạo trác tuyệt, quý khí uy nghi, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của các nữ tử , chỉ có mình Liễu Ngâm Nguyệt là dùng quạt lụa cố gắng che lại dung nhan. Trốn được thì trốn, nhưng cũng không nên lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-dua-long-vua/20952/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.