Đường Tâm Duyệt nhìn thoáng qua Hành Cuốn, Hành Cuốn cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Tâm Duyệt.
Hành Cuốn tốt với mọi người trong nhà, ngoại trừ Đường Thiên Lộc, Đường Thiên Lộc vẫn luôn phản đối Đường Tâm Duyệt nuôi chó. Giác quan của chó rất nhạy cảm, chúng nó biết ai đối nó tốt, ai đối nó không tốt, cho nên mỗi lần thấy Đường Thiên Lộc nó đều dắt đuôi lặng lẽ đi đường vòng.
Nhưng hiện tại nó là một con chó thân mang trọng trách, có thể ăn được thức ăn chó ngon hay không đều dựa vào nó a!
Nháy mắt đó nó phảng phất cảm thấy gánh nặng nghìn cân đang đặt trên đôi vai nhỏ gầy của mình, ai nói chỉ số thông minh của Nhị Cáp có vấn đề? Ai, bước ra! Bảo bảo cho các người xem vì sao được gọi là lâm nguy không sợ, anh dũng cứu chủ!
Đường Tâm Duyệt gật đầu: "Có lẽ mấy tháng ở bên ngoài Hành Cuốn bị con dạy hư rồi, thích ra ngoài chơi vào buổi tối."
Vừa dứt lời, đột nhiên Hành Cuốn quẩy người dậy, chạy mấy vòng tại chỗ, dùng miệng cắn xích chó kéo Đường Tâm Duyệt ra ngoài, vừa kéo vừa vẫy đuôi, dường như còn muốn đi dạo thêm hai vòng!
Thật ra mới nãy nó còn ngủ gật ở nhà Dụ Viên, đột nhiên lên tinh thần rồi!
"Hành Cuốn!" Đường Tâm Duyệt kéo Hành Cuốn đang dương oai lại, "Đi ngủ!"
Hành Cuốn mặc kệ, lắc đầu vẫy sọ không muốn.
Lúc này Đường Thiên Lộc an vị trên sofa, chó cũng không phải người, sao có thể nghe hiểu tiếng người? Xem ra quả thật là dạy hư rồi...
Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-dua-khon-thu/1420516/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.