Bạc cô nương thật không nghĩ tới Kỷ tiên sinh cũng có thể quang minh lỗi lạc như vậy, dõng dạc dùng thành ngữ để biểu lộ ý đồ gây rối, tưởng tức giận đến mức không đứng dậy được mà còn bị anh chọc cho cười, tay nắm lấy một miếng thịt trên ngực anh: “Giao hòa cái đầu anh ấy!”
Kỷ Lan một bên thở ra một luồng khí lạnh, một bên cười anh tuấn: “Khụ, khụ, vậy chúng ta nước chảy thành sông được không?”
Bạc Hà lại phốc cười ra, lại không chịu nói được.
Tâm tình Kỷ Lan nhộn nhạo, nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng nói cũng hơi mềm ra, “Được không?”
“Không tốt.”
“Anh đặc biệt nhớ.”
“Nhớ cái khác đi.”
“Không nghĩ khác, anh nghĩ cùng em…” Kỷ tiên sinh làm một bộ dạng “em biết”.
“Đừng nghĩ.”
“Chỉ không được hy vọng.”
“Đi, vậy anh hy vọng đi.” Bạc cô nương làm bộ anh tùy ý, em mặc kệ thế nào.
“Ừ, anh không muốn hy vọng, chủ yếu là muốn thực hành.”
Bạc cô nương liếc anh một cái, “Từng thực hành rồi sao?”
Kỷ tiên sinh “…”
“Nghe nói thực hành 1 lần là thực hành cả đời.”
“…”
“Còn muốn không?”
“Không muốn.”
Kỷ Lan nản. Đúng lúc này, di động lại không thức thời vang lên. Anh tức giận đứng lên, quàng qua chiếc áo tắm rồi đi nhận điện thoại.
Bạc Hà chợt nghe thấy tiếng anh kêu kinh dị “Hả” một tiếng, sau đó nói vào di động: “Đã về rồi?”
Cúp máy, Kỷ Lan quay mặt lại, kích động nói: “Bố mẹ anh về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc/1985911/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.