Kỷ Lan ngẩn ra nhin biểu tượng off của Phát tài, trăm ngàn không hiểu vì sao cô ấy lại biết. Chính mình đã che giấu rất tốt rồi mà, không để lại một chút dấu vết nào, anh chỉ không nói rõ là mình thôi còn những lời còn lại đều là từ sâu trong lòng nói ra. Thế sao lại có thể lộ được nhỉ?
Anh nằm trên giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tim như bị dao cắt. Cô đòi anh nói cho ánh trăng biết … Cái này rõ ràng là làm khó anh mà, chẳng lẽ cô muốn anh đi phóng vệ tinh sao?
Kỷ Lan u sầu thờ dài, aizz, lòng con gái còn sâu hơn mò kim đáy bể,… nhưng cũng không thể bỏ được….
Bạc Hà tắt máy, khóe môi vẫn chưa nhạt ý cười, trong lòng thoáng hối hận vì nhanh chóng vạch mặt anh, đáng lẽ nên trêu anh thêm một lúc nữa.
Cô bất giác phát hiện ra từ sau khi ở cùng anh, tâm hồn cô vui vẻ thư thái hơn nhiều, anh thực sự rất thú vị.
Nhưng mà kì quái, sau khi Kỷ Lan thổ lộ xong tự nhiên hôm sau yên lặng không có động tĩnh gì. Bạc Hà không nghĩ ra sao anh lại làm như vậy, chẳng phải anh nên tích cực gỡ gạc hình tượng của anh với cô sao. Chẳng lẽ hôm qua nói xong hôm nay lại hối hận rồi?
Nghĩ như vậy trong lòng cô có chút mất mát.
Tan tầm, cô muốn đi xem xét tình hình tiêu thụ ngày hôm nay, sau đó mới đi ăn cơm tối. Ra khỏi công đi thì trời cũng đã khuya, vì là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc/1985899/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.