Kỷ Lan không ngờ ông nội anh sau khi xuất viện vẫn còn nhớ tới Bạc Dự, nghe nói Kỷ Lan co số điện thoại của Bạc Hà, liền hằng ngày đều gọi điện đến.
Mỗi ngày đều thấy ông nội gọi điện cho Bạc Hà anh rất khó hiểu, nhịn không được liền hỏi: “Ông nội sao lại quan tâm đến ông ấy như vậy?”
“Mày không hiểu, người đã từng ở chung một phòng bệnh, giống như đồng chí vậy, đều từ chỗ chết sống lại. Có cái gọi là đồng bệnh tương liên sao? Ông ở trong phòng hậu phẫu, có một người cùng nằm chung phòng không may qua đời, trong lòng cũng thấy đau đớn, giống như cảm giác đồng cảm vậy. Aiz, nói mày cũng không hiểu, chỉ là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch.”
“Cháu mà còn nhỏ sao, cháu đã 27 tuổi!”
Ông nội thấy anh cãi lại, lập tức phản kích, “Vậy là anh cũng biết mình đã 27 tuổi rồi ư? Không còn nhỏ nữa! Ông bằng tuổi anh cũng đã có hai đứa rồi! Anh mang bạn gái về nhà cho ông xem.”
Kỷ Lan cười gượng, anh biết ông nội anh thích loại con gái như vậy làm cháu dâu nhưng hai người bạn gái trước của anh đều là loại phong tình vạn chủng nên không dám đưa về cho ông nội xem. Nhưng mà trước mắt ngay cả phong tình vạn chủng cũng còn không có.
“Mày cùng Dung Kiền suốt ngày bám lấy nhau, cũng không còn nhỏ nữa cần thận bị người khác nghĩ mày đồng tính đó.”
Kỷ Lan cười đến lồng cả ruột, vỗ vỗ bả vai ông nội, cười nói: “Ông à, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc/1985861/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.