Vừa nói, gã vừa móc ví tiền ra, lấy một xấp tiền mặt màu đỏ ra, định nhét vào túi của Lục Kiêu.
Lục Kiêu lập tức túm lấy cổ tay của gã, bóp mạnh đến mức xương tên đó như muốn vỡ nát, lạnh giọng lên án: “Tiến hành hối lộ với nhân viên chấp pháp, tội nặng thêm một bậc! Hôm nay, các anh đừng hòng thoát
được!”
Anh vừa dứt lời, hai người đàn ông trên bàn nhìn nhau, ngay sau đó, một người cầm một cái đĩa ném về phía anh...
Lục Kiêu nghiêng đầu né tránh, cái đĩa nện choang vào tường rồi vỡ tan thành từng mảnh, gây ra tiếng vang không nhỏ.
Ôn Huyền vẫn đang chú ý đến bên này, vừa nghe thấy tiếng vang, trong lòng cô run lên, sao ném bát đĩa nhanh thế!
Cô vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát theo lời dặn của Lục Kiêu.
Cùng lúc đó, lúc nhìn về phía cánh cửa đóng chặt của căn phòng, trái tim cô như muốn nhảy lên cổ họng.
Lục Kiêu, anh...
Anh bảo cô đợi anh ở bên ngoài, nhưng cô chẳng thể ngồi yên được.
Đúng lúc này, Ôn Huyền chợt thấy có một người phục vụ đang cuống quýt đến mách lẻo với tên quản lý ở bên cạnh quẩy, tầm mắt nhìn về phía căn phòng kia, gương mặt rất căng thẳng!
Tên quản lý nghe xong, khuôn mặt lập tức trắng bệch, gã lo lắng ra khỏi quầy hàng, định nhanh chóng bỏ chạy...
Ôn Huyền cứ bình tĩnh ngồi ở vị trí cạnh cửa ra vào như vậy, thậm chí còn cúi đầu gặm một chiếc xương sườn trong tay.
Ngay lúc tên đàn ông kia lao tới gần, Ôn Huyền đột nhiên thò chân ra...
“Rầm...!”
Tiếng vang rất lớn, tên đó ngã nhào về phía cửa thủy tinh rồi cửa bị gã đụng vỡ vụn.
Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía này...
Ôn Huyền cúi đầu nhìn tay mình, mảnh thủy tinh văng ra cứa vào tay, máu bắt đầu chảy ra.
Ôn Huyền: “Đậu xanh!”
Cô cắn răng khẽ một tiếng, thật đúng là dân không chuyên có khác!
Trong phòng riêng.
Lúc này mâu thuẫn đã lên đến đỉnh điểm, một người đàn ông kẹp túi công văn lao về phía cửa...
Lục Kiêu túm lấy cổ áo của gã rồi ném lên bàn, cái bàn lập tức trở nên lộn xộn, gã hét lên đau đớn rồi lăn lộn trên bàn.
Sắc mặt của Lục Kiêu u ám đến đáng sợ.
Tất cả những người này, và cả cái quán này, đều không thể thoát được!
Một khi điều tra ra chủ cửa hàng này, anh sẽ lập tức bắt hắn ta đi bóc lịch mấy năm.
Ngoài các loài động vật được quốc gia bảo vệ thì còn có những món ăn từ thịt các loài động vật hoang dã khác, tất cả đều bị nghiêm cấm!
Nhất là cầy hương, trên cơ thể chúng chứa hơn một ngàn loại vi khuẩn. Căn bệnh truyền nhiễm năm đó cũng bởi vì mấy món ăn hoang dã thế này mới xuất hiện. Vậy mà đám người này vẫn không chịu nhớ giùm cho!
Chúng còn muốn bao nhiêu người vô tội phải trả giá vì hành vi ngu xuẩn của mình nữa đây?
Thấy Lục Kiêu cố chấp như thế, mấy người đàn ông trong số đó lập tức nóng nảy, một kẻ đập vỡ chai rượu trên bàn, lộ ra cạnh vỡ sắc bén!
Gã hung tợn nói: “Mày có biết bọn tao là ai không?! Cái thằng không biết điều, dám chọc đến bọn tao thì mày cũng không được yên thân đâu!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]