Quần áo anh mặc đương nhiên là vừa người, nhưng cô chỉ cao một mét sáu mươi tám, nặng chưa đến năm mươi cân.
Khung xương cô nhỏ, những chỗ nào cần to thì vẫn phát triển đầy đủ.
Cho nên áo khoác gió của anh khoác hờ hững trên người cô lại tăng thêm vẻ lười biếng mà quyến rũ không nói thành lời.
Lục Kiêu đang ăn cơm, bất thình lình ngẩng đầu lên, lúc ánh mắt nhìn lướt qua cô, anh dừng lại trong thoáng chốc.
Nhưng chỉ giây lát anh đã trở về trạng thái bình thường, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không nói câu nào.
Chẳng qua bàn tay đang cầm đôi đũa của anh dường như càng siết chặt hơn.
Mọi người đều bắt đầu động đũa, cậu nhóc mũm mĩm Đạt Ma ngồi bên cạnh Ôn Huyền ăn rất ngon miệng.
Trong tay cậu bé cầm hai cái đùi gà to, cúi đầu cắn mỗi bên một miếng, ăn ngon tới nỗi cái miệng nhỏ bóng loáng cả lên.
Ôn Huyền vừa ăn vừa nhìn “người đàn ông cường tráng bảy tuổi” này của mình, lúc nhất thời không nhịn được giơ tay ân cần vuốt ve đầu nhỏ cậu bé, tựa như một người mẹ dịu dàng, khẽ nói: “Nhìn đi, để đứa bé này đói chưa kìa, cứ như mười phút rồi chưa được ăn cơm vậy.”
“Phụt...!”
Mọi người đều cười ha ha, như thể muốn phun hết đồ ăn ra.
“Người đàn ông bảy tuổi” nghe vậy, vừa cầm đùi gà vừa vội vàng giải thích: “Không phải đâu ạ! Mười phút trước em đang ăn đùi dê!” Cậu bé nói câu này xong, mọi người lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474122/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.