Thế nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên Ôn Huyền không kịp phản ứng gì cả.
Cô thấy rõ từng chi tiết trên khuôn mặt anh, thậm chí nhìn thấy cả vết sẹo nhỏ trên thái dương được che đi bởi mái tóc đen hơi rối kia.
Gió thổi tới khiến tóc cô rối bời.
Và dường như cũng khiến cô hơi rung động...
Đáy mắt Ôn Huyền khẽ động đậy, lộ ra ẩn ý khó tả.
Anh rất nhẹ điếu thuốc khiến nó cháy lại, hiện lên ánh lửa đỏ mờ ảo.
Lúc rời đi, khói thuốc tràn ra theo hơi thở của anh.
Dường như giọng nói của anh cũng bị nhiễm khói, mở miệng tiếp, giọng nói của anh vừa trầm vừa khán: “Cảm ơn cô đã châm lửa cho tôi.”
Lục Kiêu nói xong, lập tức xoay người đi.
Anh ngậm điếu thuốc bên miệng rồi bắt đầu quay lại làm việc.
Ôn Huyền vẫn chưa thể nhúc nhích được, cứ đứng trên trần nhìn anh như vậy: “...” Anh mặc chiếc áo sơ mi màu đen, tay áo được xắn lên, cánh tay hơi dùng sức nên gân xanh hiện lên.
Lục Kiêu đang cầm một dụng cụ đánh bóng và sửa chữa.
Ngón tay thon dài lại mạnh mẽ, đốt nào ra đốt nấy.
Ôn Huyền nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đó, đột nhiên nhớ đến lời của một người từng nói với cô.
Người đàn ông mà có ngón tay to dài...
Thì, chỗ đó cũng thế.
Ôn Huyền lùi về sau hai bước, đôi lông mày quyến rũ hơi cau lại, gương mặt trầm xuống, giống như mạch nước ngầm đang chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474119/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.