Chương trước
Chương sau
Đậu xanh rau má!

Cô tức đến mức chú nai con trong lòng lại động kinh.

Anh chỉ nói giỡn với cô thôi đúng không? Chẳng lẽ cô nhìn lưu manh mất giá lắm sao? Ôn Huyền đang giận nên cứ cúi đầu ăn, trong miệng đầy đồ ăn, hai má phình to y hệt như một chú sóc con, nhìn rất buồn cười.

Lục Kiêu liếc mắt nhìn cô, hình ảnh sóc con đó rơi vào mắt anh.

Anh cúi đầu, tiếp tục ăn.

Nhưng khóe môi hình như đã nhếch lên một xíu.

Sau đó, bọn họ không nói chuyện với nhau nữa, Ôn Huyền nghĩ rằng cô phải tức giận hai mươi phút mới để ý tới anh ta.

Ăn xong, bọn họ bắt đầu dọn chén đũa vào phòng bếp.

Vốn dĩ cô chẳng muốn dọn đâu, dù sao cô cũng là đại gia sang chảnh mà, nhưng thấy Lục Kiêu đứng dậy nên cô cũng giả bộ làm một cô nàng chăm chỉ, đi theo sau anh.

Tuy thời gian hai người gặp nhau không nhiều, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, cô quyết định nói với anh chuyện ngày mai mình phải đi.

Thật ra cô có thể lặng lẽ rời đi, dù sao đi rồi là sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa, nên đi thì cứ đi thôi, cần gì phải chần chừ do dự? Hơn nữa, cô chẳng phải cũng là một người vô tâm như thế sao? Nhưng không hiểu vì sao cô lại muốn nói cho anh biết...

Có lẽ...

cô muốn xem thử phản ứng của anh như thế nào?

Cô cầm theo bát đũa của mình đi sau anh, lúc đi ngang qua, cô trừng mắt nhìn anh một cái, hung hăng nói: “Đừng tưởng mình có cơ bắp thì ngon lắm, bộ anh tưởng người khác không có hả! Con trai của mế sắp tới rồi, người ta là trai Tây Tạng chính gốc, chắc chắn là mạnh mẽ cường tráng, cơ bắp này nọ nhất định không thua kém gì anh.” Nghe cô nói thể, Lục Kiêu dừng chân.

Không ai biết anh nghĩ tới cái gì.

Đầu cũng lười quay lại, trực tiếp và cho cô hai chữ: “Cho nên?” Ôn Huyền hừ lạnh một tiếng: “Cho nên cái gì mà cho nên, nếu anh đã không cho tôi thử tay anh thì tôi đi thử tay của anh ta!” Một người đẹp người gặp người thích hoa gặp hoa nở như cô sao anh lại không thích cho được? Cô khẳng định tên này đang dùng kế lạt mềm buộc chặt với mình! Nghe xong những lời này, cuối cùng Lục Kiêu cũng chịu quay đầu lại nhìn cô, cười nhạo: “Cô làm sao cho ra dáng một con người trước đi, con trai của mẽ chỉ mới bảy tuổi.” Lời vừa nói ra...

Ôn Huyền: “...” A a a! Cô không bao giờ muốn nói chuyện với người này nữa! Lục Kiêu mở vòi nước, Ôn Huyền lập tức vứt cái đống bát đũa của mình vào bồn rửa rồi quay đầu bỏ đi.

Mặt Ôn Huyền lúc xanh lúc trắng, cô không biết mình đang xấu hổ hay tức giận nữa.

Lục Kiêu nhìn đống bát đũa Ôn Huyền vừa vứt vào bồn.

Yên lặng một chút, anh cầm miếng rửa chén rồi cho vào một ít nước rửa chén, người đàn ông cao to cứ như thế đứng trước bồn rửa, cúi đầu nghiêm túc rửa từng cái bát một.

Ánh nắng chiếu lên người anh, trong bồn chỉ có bát đũa của anh và cô.

*****

Tâm trạng của Ôn Huyền lúc này cực kỳ không tốt, một mình chạy tới bãi đất trống xa xa bực bội hút thuốc.

Cô nhìn trời xanh, nhìn đất rộng, nhìn dãy núi xa xa, trong đầu lại chỉ có hình bóng của một người.

Không biết sao Lục Kiêu lại chấp nhận tới cái nơi vắng tanh vắng ngắt, chim không thèm đậu như chỗ này nhỉ? Nhìn anh không giống người địa phương mà giống với mấy anh đẹp trai lạnh lùng bá đạo ở phương Bắc hơn.

Ngón tay mảnh khảnh gẩy nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc theo gió bay đi.

Ngoài sân bỗng nhiên truyền tới một tiếng gì đó...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.