cô gái này giống Ôn Huyền quá, sao lại giống ngôi sao Ôn Huyền đến thế chứ!” “Vãi, đừng nói chứ, giống thật đấy!”
“Không phải là cô ấy thật đấy chứ...” “Không, không thể nào.
Có khi bây giờ người ta đang đi thảm đỏ ấy, làm sao có thể xuất hiện ở nơi khỉ ho cò gáy như thế này được!” Trong lúc mọi người đang xì xào bàn tán cực kỳ sôi nổi, chỉ thiếu điều xông lên vây quanh cô để hỏi đến cùng thì một âm thanh bỗng vang lên.
“Tất cả yên lặng!” 19 Đại Đội trưởng Lục ra lệnh một tiếng, không khí trong nhà ăn bỗng lặng ngắt như tờ.
Lục Kiêu bưng khay, quay người lại nói với giọng lạnh lùng nghiêm nghị: “Ăn xong hết rồi à, ăn xong thì mau chóng giải tán đi!” Vốn dĩ bọn họ đến trước, cũng ăn sắp xong rồi, nhưng lúc này mọi người đều yên lặng cúi đầu và cơm liên tục, chỉ sợ đội trưởng bắt bọn họ cuốn xéo khỏi đây.
Thấy thế, Ôn Huyền liếc mắt nhìn Lục Kiêu đang đi lấy cơm, khóe môi hơi cong lên, cười khẽ.
Cô bước lên hai bước, đỡ lấy Trát Tây vẫn đang ngã dưới đất dậy, dịu dàng hỏi: “Em không sao chứ?” Á ááá!
Trát Tây cảm thấy mình sắp chết mất rồi.
Không đợi cô đỡ dậy, cậu ta đã vội vã bò lên, chân tay lúng túng, cả người luống cuống, mặt đỏ tía tai nói lắp bắp nói: “Em...
em...
em không sao.” Cậu ta đang nằm mơ ư, trước khi ăn cơm còn nhìn thấy cô trên tivi, còn vui sướng gọi người ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474106/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.