Lục Kiêu thu tầm mắt về, quay lại nhặt giấy chứng minh thư và toàn bộ đồ đạc của cô cất vào trong túi.
Cuối cùng là điện thoại di động của cô.
Lúc anh cầm lên, vô tình chạm vào màn hình làm màn hình khóa sáng bừng lên.
Một tấm ảnh đập vào mắt làm tay anh hơi khựng lại.
Tang Niên nhìn thấy màn hình điện thoại di động sáng lên thì ngó đầu vào nhìn theo bản năng, Lục Kiêu vội vàng vứt điện thoại của cô vào trong túi xách.
Sau đó anh đưa chiếc túi xách cho Tang Niên rồi đi ra ngoài trước, không quên để lại một câu: “Đừng động vào đồ đạc của cô ấy nữa.” Tang Niên đáp lại một tiếng.
Chỉ có điều cậu vẫn cúi đầu nhìn vào chiếc điện thoại trong túi, vừa rồi không biết đại ca đã nhìn thấy cái gì mà sắc mặt lại có vẻ kỳ lạ như thế? Ôn Huyền đang ở trên tầng hai.
Tầng một là nơi xử lý công việc, tầng hai có phòng nghỉ, bây giờ cô đang bị nhốt trong căn phòng đó.
Lúc mấy người Lục Kiêu lên trên đó, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cô gái mặc bộ quần áo rộng thùng thình của người Tây Tạng đang ngồi dựa lưng vào cửa sổ, chân trần giẫm lên đầu giường, một chân đạp trên bệ cửa sổ, trong tay còn cầm một điếu thuốc đang hút dở.
Phong thái đó giống hệt một ông lớn không dễ chọc.
Trong phòng tràn đầy khói thuốc.
Lục Kiêu vừa bước vào đã hơi nhíu mày, giơ tay khua qua khua trên không trung vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vuot-gioi/3474104/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.