Editor: Jan
Beta-er: Rine
—
Thế giới này đôi khi thật kỳ lạ, chẳng hạn như bây giờ, Kiều Diên Hi nhìn chàng trai đang đứng trước mặt mình, người mà cô còn nghĩ rằng có lẽ cả đời này cũng sẽ không bao giờ gặp lại, thầm nghĩ không biết đã trôi qua bao lâu rồi.
Chỉ mới tám tiếng đồng hồ thôi phải không?
So với buổi sáng nay thì lúc này có vẻ như cậu đã tắm rửa sạch sẽ và cũng đã thay bộ quần áo khác.
Cậu thiếu niên với dáng người cao gầy kết hợp với đôi chân dài thẳng tắp, tạo nên một tỷ lệ người cân đối hoàn hảo.
Gương mặt trông cũng có sức sống hơn nhiều, mí mắt không còn rũ xuống, khóe mắt cũng nhướng lên, mặc dù thần sắc vẫn là không chút biểu cảm nhưng rõ ràng là tâm trạng tốt hơn so với sáng nay.
Có lẽ là do đã ngủ đủ giấc.
“Trùng hợp thật”, Kiều Diên Hi không thể nghĩ ra gì khác để nói, im lặng một lúc lâu mới bật ra lời này. Đối phương vẫn không đáp lời nào.
Kiều Diên Hi suy ngẫm một chút rồi đứng lên và đi ra cửa, cô nghĩ vẫn là nên nghiêm túc cảm ơn cậu: “Ừm, cảm ơn cậu vì chiếc ô!”
“… Không phải của tôi.” Giọng điệu của chàng trai nghe như không quá hài lòng.
Kiều Diên Hi không biết nguyên do, căn nhắc một chút những lời cậu vừa nói, có lẽ là cô không cần cảm ơn. Nghĩ đến cậu cũng là học trò của Andre, cô lịch sự tự giới thiệu về bản thân một chút: “Xin chào, tôi tên là Kiều Diên Hi.”
Chàng trai vẫn tỏ vẻ như người câm.
Đợi gần nửa canh giờ, vị thiếu gia này mới chịu mở cái miệng vàng của mình: “Phó Sơ Thần.”
Giọng điệu nhàn nhạt, đọc nhấn rõ từng chữ một.
Nghe thấy cái tên này, Kiều Diên Hi thoáng ngẩn ra, cảm thấy có chút quen thuộc.
Phó Sơ Thần.
Kiều Họa lẩm nhẩm trong miệng “Anh Sơ Thần.”
Có vẻ như Kiều Họa vô cùng quan tâm cậu ta. Nhìn dáng vẻ cậu ta như thể mất ngủ cả đêm. Sau đó nghĩ tới những thứ mà cậu ta đã mua ở hiệu thuốc, không thể….
Mặc dù Kiều Diên Hi không thích Tạ Vũ Tinh thật, nhưng suy cho cùng cũng không có thâm thù đại hận gì. Kiều Họa miễn cưỡng cũng có thể xem như một nửa, à không, là một phần tư em gái của cô, hơn nữa bây giờ cũng chỉ mới 15 tuổi.
Cô đang lưỡng lự xem nên nói như thế nào,
Có lẽ nhìn ra được ánh mắt của cô càng ngày càng bất thường, Phó Sơ Thần quyết định ngăn cô tiếp tục tưởng tượng xa hơn. Cơ thể cuối cùng cũng đứng dậy rời khỏi khung cửa, chuyển thành dáng đứng bình thường hơn một chút.
“Có việc gì cứ nói thẳng.” Cậu nói với vẻ mặt thờ ơ.
Vì vậy, Kiều Diên Hi trực tiếp hỏi thẳng: “Mối quan hệ của cậu và em gái tôi là như thế nào?”
“…..?”
Câu hỏi này hết sức quái lạ
Phó thiếu gia nhất thời không thể theo kịp mạch não của cô, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo lộ ra vẻ khó hiểu: “….. Em gái cậu?”
Kiều Diên Hi còn chưa mở miệng, Andre đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, tức giận thổi phì phì ria mép, trừng mắt: “Thằng nhóc nhà cậu, đến muộn không thèm nói, còn dám ở đây mắng người khác, có phải ngứa đòn rồi không?”
Phó Sơ Thần: “…..”
Cũng thật oan uổng quá rồi.
—
Mặc dù việc mắng người này anh bị oan, nhưng đến muộn là thật. Phó Sơ Thần cũng không phản bác, thành thành thật thật chịu một trận dạy dỗ.
Trong lúc này, Kiều Diên Hi đi ra cổng để lấy trà chiều mà Andre đã đặc biệt gọi cho mọi người.
Có rất nhiều đồ, cô phải cầm hết một mình nên khá bất tiện.
Vừa định gọi người đến giúp đỡ thì cái túi to trong tay đã bị Phó Sơ Thần không biết từ đâu xuống cầm lấy.
Chàng thiếu niên cụp mắt xuống, như không chút để tâm gì đến lời quở mắng khi nãy của Andre.
Hai người một trước một sau lần lượt bước lên lầu.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua một góc của giếng trời, tạo thành từng chùm sáng nhỏ rơi xuống, các hạt bụi vàng bay lơ lửng trong không khí.
“Cậu vừa nói…”
Nghe Phó Sơ Thần mở lời, Kiều Diên Hi quay đầu lại, đứng ở bậc cầu thang phía trên, miễn cưỡng nhìn thẳng cậu.
“Em gái cậu là đang chỉ Kiều Họa sao?” Chàng thiếu niên đứng ở nơi giao giữa ánh sáng và bóng tối, chiếc bông tai bên tai phải phản chiếu ánh sáng mặt trời, có chút chói mắt: “Tôi với nó không quen nhau.”
Không quen.
Hai từ lạnh lùng mà rõ ràng
Đôi mắt của Kiều Diên Hi nhìn lướt qua bông tai, nhìn khuôn mặt cậu: “Vậy sao con bé lại gọi anh là anh Sơ Thần?”
“Ồ, cậu cũng có thể gọi như vậy”
“…”. Truyện Mỹ Thực
Phó Sơ Thần nói một cách bình thản, không hề biết cô lại nghiêm túc tưởng rằng đó là thật.
Cậu muốn thả lỏng tay, nhưng trong tay đang cầm hai túi đồ tráng miệng, xòe tay được một nửa thì dừng lại, vẻ mặt lộ rõ sự cam chịu.
“Nó muốn gọi như vậy, tôi còn có thể làm gì chứ?”
Những lời này nghe giống như kiểu “Cậu muốn nghĩ như vậy, tôi cũng không làm gì được”, bị vô số cô gái ghét bỏ, hình ảnh tra nam càng lộ rõ hơn.
Tuy nhiên, Kiều Diên Hi cảm thấy vì vẻ ngoài của cậu ta, cho dù cậu ta có là một tra nam thì ước chừng cũng có không ít cô gái trẻ vẫn sẵn sàng làm con cá nhỏ trong hồ cá của cậu ta.
Dù sao đây cũng là một mặt của thế giới này mà.
“Nếu tôi bịt miệng nó thì cô có đến tìm tôi tính sổ không?” Khi hỏi câu này, con ngươi của cậu thiếu niên đen nhánh, mắt không chớp, như đang nghiêm túc suy xét về tính khả thi của một kế hoạch.
Mặt Kiều Diên Hi không chút biểu tình: “Cậu nói gì?”
“Đùa chút thôi!” Cậu cười một cách miễn cưỡng, đôi mắt kia lại không hề dao động, vẫn luôn bình tĩnh xen lẫn nét lạnh lùng.
“Vậy cậu…”
Kiều Diên Hi vừa mở miệng lại thôi
Nếu cậu ta đã nói không quen biết Kiều Họa, thì những chuyện trong buổi sáng hôm trước đó hẳn là không liên quan gì đến Kiều Họa.
Còn về việc mua cái đó cho ai, cũng không phải việc của cô.
“Vậy tôi là ai? Những thứ tôi mua ở tiệm thuốc sáng nay dùng để làm gì?” Phó Sơ Thần thay cô hỏi nốt câu hỏi, rồi lại tự mình trả lời: “Đó là hình phạt cho việc thua trận trong một trò chơi.”
“…. Hiểu rồi.”
Cũng chưa nói có tin không.
Bọn họ mới vừa biết nhau, suy cho cùng cũng không có cách nào để đánh giá nhân cách của đối phương chỉ dựa trên vài lời nói phiến diện. Vì vậy, Kiều Diên Hi đành phải bỏ qua chủ đề này: “Đi lên trước đi”
Vừa dứt lời, chàng thiếu niên đã vượt qua mặt cô, đi về phía trước.
Tốc độ bước đi hoàn toàn trái ngược với tốc độ cố tình chậm rãi khi nói chuyện với cô khi nãy.
Kiều Diên Hi dừng một chút, đang định đuổi theo thì Andre bất ngờ gọi cô lại.
—
Trong phòng chờ, ngoài Kiều Họa thì còn có hai anh em song sinh khác.
Ba đứa ngốc này không biết đang nói về chuyện gì mà cười nói hết sức nhộn nhịp, sôi nổi. Nghe thấy tiếng mở cửa thì đồng thời cùng nhau quay đầu nhìn lại.
Kiều Họa vui mừng hét lên: “Anh Sơ Thần!”
“Anh Sơ Thần!”
“Anh Sơ Thần, cuối cùng anh cũng đến rồi”
Phó Sơ Thần “Ừ” nhẹ một tiếng xem như đáp lại, rồi đặt đồ đạc lên bàn trà phía trước, cho bọn họ tùy ý lựa chọn.
Anh ngồi xuống một bên, mu bàn tay áp lên mặt.
Bên cạnh là một cái lồng chim bằng kim loại sơn màu trắng, ở trong là một con chim vẹt sặc sỡ, cái mỏ chốc chốc lại mổ vào lồng.
“Im đi Thái Điểu.” Phó Sơ Thần nhìn con vẹt một cách khó chịu vì tiếng ồn.
Con vẹt tên là Thái Điểu.
“Thái Điểu, Thái Điểu…” Nó cũng chỉ biết nói tên của chính mình, tiếng sau lại cao hơn tiếng trước, như đang tìm kiếm lời khen ngợi.
Phó Sơ Thần: “…”
Bên kia, Kiều Họa đang cắn nửa chiếc bánh quy thì đột nhiên “A” lên một tiếng: “Nói mới nhớ… Chị của em đâu rồi ạ?”
“Không biết.”
“Có khi nào vẫn còn đang luyện đàn không? Chị ấy chơi piano rất lợi hại đấy….”
“Em cảm thấy còn lợi hại hơn cả anh Sơ Thần!”
“Đúng, đúng, đúng…”
“…”
Hai anh em nhà họ Tạ, một người tên Tạ Thiên, một người tên Tạ Địa, cũng không biết ba mẹ họ đặt tên như thế nào.
Nhưng bây giờ Kiều Họa nghĩ nên đổi tên của hai người này thành thiên ngốc và hạ ngốc mới hợp [1].
[1] Nguyên văn là 傻帽和傻缺: Mũ ngốc và que ngốc.
“Hai cậu bị ngốc à?”
Kiều Họa cố nén lại những lời mắng chửi người, liếc nhìn Phó Sơ Thần, cũng không biết anh có nghe thấy không.
Cô ta ra vẻ thì thầm, nhỏ giọng nói: “Anh Sơ Thần đang ở đây, các cậu nói như vậy có biết sẽ khiến anh ấy mất mặt không?”
Tạ Thiên và Tạ Địa ngậm miệng lại.
Kiều Họa tiếp tục: “Cho dù đó là sự thật thì cũng không thể nói thẳng thừng ra như vậy được”
“…”
“Thái Điểu, Thái Điểu.”
Con vẹt vẫn đang kêu, càng nghe càng thấy giễu cợt.
Phó Sơ Thần không thể tiếp tục giả điếc được nữa nên đã đứng dậy, nhét điện thoại vào túi, cứ thế đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Kiều Họa muốn giữ anh lại, nhưng không có đủ dũng khí nên chỉ có thể hạ giọng oán trách: “Anh Sơ Thần không vui rồi, đều tại các cậu hế.”
Hai anh em họ Tạ “…..” Rõ ràng cũng có lỗi của cậu mà.
—
Ngay lúc này, trên sân thượng tầng ba.
Kiều Diên Hi và Andre đang đối mặt nhìn nhau. Cuối cùng người đàn ông cũng lên tiếng, thở dài: “Bỏ đi, thầy cũng không miễn cưỡng con nữa.”
“Xin lỗi thầy.”
“Con không làm gì có lỗi cả, không cần phải xin lỗi. Thầy chỉ cảm thấy tiếc. Kiều Kiều, rõ ràng con thật sự có thiên phú, nếu con có thể theo thầy ra nước ngoài…”
Andre vuốt râu, ngừng nói.
Họ về phòng, định xuống lầu hai.
Phó Sơ Thần không biết đã lên đây từ khi nào, dựa vào bức tường trên hành lang, cong một chân lên, như đang đợi họ.
“Nói chuyện xong rồi à?”
Tầng ba là nơi ở thường ngày của Andre khi sống tại Trung Quốc, bình thường người ngoài không được phép tự tiện vào. Phó Sơ Thần không thấy ai ở tầng dưới nên đoán là họ đang ở tầng ba.
“Cậu lại tự ý lên đây à, thằng nhóc thối!” Cậu lại bị Andre mắng.
“Đã biết sai rồi.”
Nhanh chóng nhận lỗi, nhưng nhìn vào biểu cảm của cậu, rõ ràng là kiểu: Vẫn sẽ có lần sau.
Phó Sơ Thần đợi ở đây rõ ràng là có việc cần tìm Andre. Kiều Diên Hi đang định tránh mặt đi thì đối phương thờ ơ cất giọng nói: Em hơi đói
“…”
Vừa tỉnh dậy, cậu lập tức đi thẳng đến đây, đến tận bây giờ vẫn chưa ăn gì, bụng đã sớm biểu tình rồi.
“Thầy à, thầy có muốn ăn gì không?”
“Cậu không ăn trà chiều sao?” Kiều Diên Hi cảm thấy khó hiểu.
“Mấy cái loại ngọt lịm phát ngán đó có gì ngon đâu, thế mà ba đứa nhóc kia cũng thích.”
Nhận lấy cái sandwich mà Andre lấy ra từ trong tủ, Phó Sơ Thần mở bịch rồi cắn một miếng. Mặc dù rất đói, nhưng dáng vẻ của cậu lúc ăn trông cũng rất thong thả, ung dung.
Đúng là vẻ đẹp làm vui mắt người ta.
Nhưng Kiều Diên Hi không có lòng dạ chiêm ngưỡng nét đẹp này, chỉ muốn đảo mắt đi.
Đồ trẻ con.
Anh không lớn hơn những người khác bao nhiêu.
Sau khi ăn hết vẫn còn chưa đủ, sau khi nuốt miếng sandwich cuối cùng, cậu lại hỏi: “Thầy à, thầy có gì để uống không?”
“…”
Bình thường Andre thích uống trà nên cất giữ rất nhiều lá trà thượng hạng. Ông chỉ về hướng phòng trà, ý bảo Phó Sơ Thần tự mình đi lấy, còn không quên dặn dò: “Nhân tiện lấy cho Kiều Kiều một ly.”
“Thầy không uống à?”
“Thầy vừa uống rồi, bây giờ không muốn uống nữa.”
Phó Sơ Thần nhanh chóng quay trở lại, trên tay cậu là hai ly trà.
Cậu đưa một trong hai ly đó đưa cho Kiều DIên Hi, bên trong là nước trong suốt, đang bốc hơi nghi ngút.
“…….?”
“Không phải cậu bị cảm sao?” Giọng điệu cậu thiếu niên hết sức bình thản: “Uống cái này đi.”