*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Kẹo Mạch Nha
Tống Nhiễm về đến nhà, nụ cười vừa nãy lúc đối mặt với Lục Mộ Trầm, lập tức khắc biến mất, trong mắt có vài phần mờ mịt mất mát.
Dù sao cũng là người mẹ vứt bỏ cô nhiều năm, đột nhiên xuất hiện, dù cho tố chất tâm lý của cô có tốt, thì cũng không dễ dàng thừa nhận như vậy.
Huống chi, bà ta còn sống tốt như vậy. Nhớ tới mấy năm nay mình vì kiếm tiền nuôi gia đình, tất cả những gì đã trải qua... Liền phá lệ ủy khuất.
Cô gắt gao cắn môi,cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.
Lục Mộ Trầm nói đúng, vì cái loại người như vậy rơi một giọt nước mắt cũng không đáng.
Tống Nhiễm lắc đầu, dùng sức vứt bộ dáng của người kia ra khỏi đầu. Cô không cần nhớ đến bà ta, cũng không muốn bị bà ta quấy rầy.
Nhưng trên thực tế, không phải cô không muốn bị quấy rầy, là có thể không bị quấy rầy.
Ngày hôm sau, buổi sáng đi đến trường.
Tống Nhiễm vừa chuẩn bị bước vào cổng trường, liền nghe thấy sau lưng có người gọi mình.
Cô ngây người, quay đầu lại liền thấy một người phụ nữ bước xuống từ một chiếc siêu xe —— đúng là Triệu Tuyết Lị.
Tống Nhiễm vừa nhìn thấy bà ta, mày nhăn lại, quay đầu đi.
Triệu Tuyết Lị đuổi theo, kéo tay cô, mặt đầy sốt ruột: "Nhiễm Nhiễm, con đừng như vậy, hai mẹ con chúng ta nhiều năm như vậy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vao-long-anh/1100886/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.