*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Kẹo Mạch Nha
Cả người mẹ Lục chấn động, khó có thể tin mà nhìn Triệu tình: "Em... Em nói cái gì?"
Triệu Tình nhìn thấy phản ứng này của chủ nhiệm, liền đoán là bà không biết. Cô (TT) hé môi, muốn nói lại thôi. Do dự vài giây, mới nói với mẹ Lục: "Chủ nhiệm, đi đến bên này đi."
Nói xong, liền đi vài bước, đến đứng chỗ cửa sổ không người. (?)
Mẹ Lục thấy thế, bước nhanh theo sau, sốt ruột hỏi: "Em vừa mới nói, chính là thật sự? Bố của Nhiễm Nhiễm..."
Triệu Tình gật gật đầu, thần sắc ngưng trọng, nói: "Là sự thật. Trước đó không lâu, bệnh tim của Tống tiên sinh tái phát, đưa đến bệnh viện, làem khám. Lúc ấy côn gái của ông ấy vẫn luôn khóc, bảo cô bé gọi người lớn trong nhà đến, cũng chỉ lắc đầu, nói trong nhà không có người lớn."
Mẹ Lục càng nghe càng kinh ngạc, hỏi: "Mẹ của con bé đâu?"
Triệu Tình lắc đầu, thở dài: "Kỳ thật lúc ban đầu em cũng không rõ lắm, lúc ấy kia tiểu cô bé cái gì cũng không chịu nói, chỉ liên tiếp nói trong nhà không người lớn, chính cô bé có thể chịu trách nhiệm. Cũng may mắn là tình huống lúc đó của bố cô bé tuy rằng khẩn cấp nhưng chưa nghiêm trọng đến mức phải yêu cầu phẫu thuật, rất nhanh cứu được."
Nói tới đây, cô bỗng nhiên ngừng lại. Trong đầu, lại nghĩ tới cô bé kia lúc ấy chảy nước mắt rồi lại gắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-vao-long-anh/1100880/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.