Chương trước
Chương sau
Editor: automne, Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Cuối cùng Giang Lăng cũng đồng ý để Phó Văn Sâm ngủ trong phòng mình, nhưng mà là ngủ dưới đất.

Về phòng ngủ, Giang Lăng tìm cho Phó Văn Sâm một cái đệm mới mới, để anh trải dưới đất.

Lúc nhận đệm, Phó Văn Sâm vẫn chưa hết hy vọng hỏi lại: “Để anh ngủ dưới đất thật hả?”

“Không thi sao?” Giang Lăng liếc anh một cái, “Chẳng lẽ anh còn muốn ngủ trên giường em à? Đừng có mà được voi đòi tiên.”

Hôm nay cô vừa đồng ý làm hòa với anh, anh còn muốn thế nào nữa?

Phó Văn Sâm cười, thành thật khom người trải đệm ra: “Anh chỉ hỏi lại thôi, lỡ em đau lòng cho anh thì đêm nay anh không cần ngủ dưới đất nữa.”

“Ai đau lòng cho anh chứ?” Giang Lăng nói, đưa cho anh một bộ đồ nam, “Giang Triệt để lại quần áo ở đây, dáng người của anh với nó cũng khá giống nhau, chắc là mặc được đấy.”

Phó Văn Sâm nhận lấy, khóe môi cong lên, “Em rất đau lòng cho anh còn gì?”

Giang Lăng: “…”

Trải đệm xong, Phó Văn Sâm cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Giang Lăng nằm ở đầu giường cầm điện thoại lướt douyin, nhưng thật ra lại chẳng biết đang xem gì.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, thỉnh thoảng cô lại liếc về phía bên đó.

Mãi đến khi tiếng nước trong phòng tắm dừng hẳn, cô mới tiếp tục giả vờ xem điện thoại.

Mấy phút sau, Phó Văn Sâm ra khỏi phòng tắm.

Tóc anh mới sấy khô một nữa, vẫn hơi ẩm, có mấy sợi rũ xuống mi mắt, trông có vẻ hờ hững.

Giang Lăng liếc nhìn một cái rồi tiếp tục xem điện thoại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phó Văn Sâm đi tới mép giường ngồi xuống, chống hai tay xuống đệm, nghiêng người về phía cô: “Nhìn gì thế?”

Giọng của của anh trầm ấm, êm tai, cách cô rất gần, hơi thở ấm áp phả tới, hòa với mùi sữa tắm tươi mát trên người anh.

Đáy lòng Giang Lăng run rẩy, cô nuốt nước bọt, duy trì vẻ bình tĩnh: “Tùy tiện nhìn thôi.”

“Vậy anh lại gần cho em nhìn?” Anh nghiêng người tới gần, nửa người tựa vào thành giường.

Cánh tay anh dài tự nhiên vươn ra, ôm lấy eo cô.

Giang Lăng nắm chặt điện thoại, sau đỏ bình tĩnh bỏ điện thoại xuống bên cạnh: “Bây giờ em không muốn nhìn nữa.”

Phó Văn Sâm vẫn ôm cô không buông tay, thậm chí còn cọ chóp mũi vào cổ cô: “Hiện tại mà đi ngủ thì hơi sớm, hay là chúng ta tâm sự chút đi?”

Giang Lăng bị hơi ngứa, hơi tránh đi: “Có chuyện gì để nói với anh đâu chứ?”

“Sao lại không có chuyện gì được?” Phó Văn Sâm hôn lên vành tai cô, lẩm bẩm, “Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em, mấy năm nay anh vẫn luôn nhớ em.”

Tai Giang Lăng đỏ bừng, cô đợi một lát rồi xoay người nằm nghiêng về phía mặt anh: “Nhớ bao nhiêu?”

Phó Văn Sâm nói: “Sau khi chúng ta ly hôn không lâu, anh và người nhà thuê một phòng trọ nhỏ, cách nhà họ Giang khá xa. Buổi tối làm việc xong, anh muốn đến nhìn em một lát, nhưng lại không nỡ gọi taxi, nên đạp xe tới đó. Cả đi cả về mất gần hai tiếng, nhưng chỉ cần nhìn thấy em một chút thôi thì buổi tối đi ngủ anh cũng thấy an lòng.”

Giang Lăng kinh ngạc: “Sau khi ly hôn, anh từng đến tìm em sao?”

“Anh không vào được khu biệt thự, chỉ có thể đứng gần đó đợi em, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy xe nhà họ Giang đi qua. Anh nhớ có một lần nhìn thấy em ngồi ghế sau của xe, cửa sổ hạ xuống, trông em gầy đi rất nhiều. Lúc anh rất đau lòng, nhưng chỉ có thể bất lực.”

Giang Lăng nhớ lại, anh nói lúc hai người vừa ly hôn một, hai tháng.

Lúc ấy cô giận Phó Văn Sâm kiên trì ly hôn, lại đang mang thai, nên gầy đi rất nhiều.

Nhưng cô thật sự không biết chuyện Phó Văn Sâm thường xuyên đến xem cô.

Khi đó anh đang phải lo chuyện nhà họ Phó, lại còn đạp xe hai tiếng chỉ để nhìn cô một lát.

Cảm xúc trong Giang Lăng vô cùng rối loạn, cô bất giác chui vào lòng anh: “Anh nói cho em biết đi, những năm qua anh sống thế nào?”

Phó Văn Sâm ôm vai cô: “Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, tuy nói tài sản trong nhà bị thế chấp, nháy mắt đã không còn gì cả, nhưng người vẫn còn, có tay có chân đầy đủ, cuộc sống dần cũng đỡ hơn. Anh vẫn kiên trì đi theo con đường luật sư, bố mẹ anh bất mãn, không ít lần than phiền bên tai anh, sau đó một mình anh tới Trường Hoàn, vào văn phòng luật Mặc Hằng. Khi đó anh cảm thấy rất khó khăn, nhưng giờ nghĩ lại thì không thấy khổ lắm.”

“Còn em?” Phó Văn Sâm hỏi Giang Lăng, “Tại sao em lại tới Trường Hoàn?”

Giang Lăng vùi mặt vào ngực anh: “Lúc ấy em sinh Đồng Đồng xong, mẹ cứ muốn em đi xem mắt, nói nhận lúc còn trẻ mà tìm lấy một người tốt, ba mẹ sẽ chăm Đồng Đồng giúp em. Em nào có tâm tình xem mắt kết hôn chứ? Trước đó em học đại học ở Trường Hòan, tuy xa nhà nhưng lại phát triển tốt, vậy là em đưa Đồng Đồng tới đây, sau đó ở lại luôn.”

Nói đến đây, Giang Lăng nhớ tới cái gì đó, cô nhìn Phó Văn Sâm, “Sau này anh có định về An Cầm không?”

Phó Văn Sâm cười: “Trong nhà chúng ta em làm chủ mà, anh nghe em hết.”

“… Em nói lúc trước cơ, lúc anh ở một mình ấy, có dự định gì không?”

“Lúc ấy anh ở một mình, làm gì có dự định gì? Được ngày nào hay ngày đấy thôi, ở đâu cũng như nhau cả.” Phó Văn Sâm nhìn cô, “Lúc trước anh cứ dồn hết tâm tư vào công việc, sau này gặp lại em và Đồng Đồng, ảnh mới cảm thấy mình như sống lại.”

“Vậy chúng ta ở lại thành phố này đi.” Giang Lăng nói, “Văn phòng luật của anh ở đây, studio của em cũng ở đây, thật ra, em rất thích thành phố này.”

“Được, vậy không đi nữa.” Phó Văn sâm nói, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Nhưng anh có lòng tham, không chỉ muốn ở lại thành phố này mà còn muốn ở lại nhà em nữa.”

Anh bông xoay người đè cô xuống, anh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của cô, định thương lượng: “Sau này anh sống ở đây nhé, em thấy thế nào?”

Giang Lăng mở to mắt: “Có phải anh quên mất là đêm nay em vừa đồng ý làm hòa với anh không?”

“Vì thế nên anh mới nói với em vấn đề này đấy.” Phó Văn Sâm nhìn cô, “Làm hòa rồi còn ở riêng chắc? Anh cảm thấy mình nên ở bên cạnh chăm sóc em nhiều hơn.”

“Em không cần anh chăm sóc.”

“Vậy em chăm sóc cho anh đi, anh cần.”

“…”

Im lặng một lát, Giang Lăng đẩy anh ra: “Sao anh có thể vô lại như vậy chứ?”

Ngón tay Phó Văn Sâm lướt qua gò má cô, nhẹ giọng nỉn non: “Chúng ta bỏ lỡ nhau quá nhiều năm, sau này, anh không thể lãng phí mỗi phút mỗi giây ở bên em được.”

Đôi lông mi Giang Lăng run run, cô ngước mặt lên, chạm phải ánh mắt đen nhánh của anh.

Mắt của anh rất đẹp, khóe mắt rũ xuống, đuôi mắt hẹp dài cong cong, giơ lên đường cong tự nhiên, ánh mắt vô cùng thâm tình.

Môi cô giật giật, còn chưa mở miệng, cánh môi Phó Văn Sâm rơi xuống, hôn lên môi cô.

Nụ hôn của anh rất thành thạo, Giang Lăng không chịu nổi, bất giác chìm sâu, cô chủ động ôm cổ anh, nhắm mắt, nhiệt tình đáp lại.

Trong lúc xúc động, bàn tay nóng bỏng của Phó Văn Sâm ôm chặt eo cô.

Một lúc sau, anh thở hổn hển, lưu luyến buông cô ra, giọng anh trầm thấp, gợi cảm: “Đi ngủ à? Hay làm chuyện khác?”

Mặt Giang Lăng đỏ bừng: “Có phải hơi nhanh không?”

Phó Văn Sâm cười: “Chúng ta xem mắt xong thì đi đăng ký kết hôn luôn, đêm đó đã quan hệ vợ chồng rồi, chúng ta đã từng chậm lúc nào thế?”

Giang Lăng: “…”

Anh nói đúng, sự thật chính là như vậy.

Đúng là tốc độ tiến triển của hai người rất nhanh, ly hôn cũng nhanh.

Vậy mà thời gian xa nhau lại dài đằng đẵng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giang Lăng dùng sức ôm lấy cổ anh: “Chúng ta sẽ không xa nhau nữa chứ?”

Phó Văn Sâm tràn đầy tự trách, ôm cô một lúc, vỗ về cô, nghiêm túc trả lời: “Không, chúng ta không xa nhau nữa.”

Anh ôm cô, so với những lần trước thì dịu dàng hơn nhiều.

Hai người ôm nhau một lúc, có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương càng lúc càng nhanh.

Giang Lăng nhớ tới gì đó, giữ bả vai anh lại: “Hôm nay không phải kỳ an toàn của em.”

Nét mặt Phó Văn Sâm trở nên cứng đờ, một lát sau anh m*t nhẹ vành tai của cô: “Vậy làm sao bây giờ, anh xuống dưới mua nhé?”

Bây giờ đang đêm hôm khuya khoắt mà, nghe anh hỏi vậy, Giang Lăng hơi mất tự nhiên.

Hai người vừa mới làm lành, cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng.

Tai cô đỏ lên: “Hay là cứ đi ngủ trước đã, kỳ thật cũng rất chậm.”

Phó Văn Sâm cũng không ép cô, anh  trìu mến hôn lên trán cô: “Cũng được, vậy em ngủ sớm đi.”

Anh vén chăn xuống giường, nằm trên đệm dưới đất.

Giang Lăng không định đuổi anh đi nữa, thấy anh tự giác xuống đất ngủ, anh hơi hoang mang.

Sau khi nằm xuống, Phó Văn Sâm nói: Anh ngủ dưới này là được rồi, anh sợ ôm em sẽ không nhịn nổi.”

“…”

Giang Lăng giả vờ không nghe thấy gì, cô duỗi tay ra tắt đèn.

Xung quanh tối om, biết anh không nhìn thấy mình, Giang Lăng mới đưa tay xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, xoay người trùm chăn ngủ.

Trong phòng bỗng có thêm một người, Giang Lăng thấy không quen lắm, mãi một lúc lâu mới ngủ được.

Lúc đang mơ màng ngủ, cô cảm giác Phó Văn Sâm cứ đi đi lại lại, cuối cùng đi vào phòng tắm.

Chuyện sau đó thì Giang Lăng không có ấn tượng gì.

Lúc mở mắt ra đã là sang hôm sau.

Chăn đệm đã được cất gọn gàng, trong phòng không còn bóng dáng của Phó Văn Sâm.

Giang Lăng dậy thay đồ, rửa mặt rồi ra khỏi phòng ngủ.

Dì Lâm ở trong bếp bận rộn chuẩn bị bữa sáng, Đồng Đồng cũng không có trong phòng, phòng khách vô cùng im ắng.

Giăng Lăng đi đến cửa phòng bếp, hỏi: Dì Lâm ơi, hai ba con đi đâu rồi ạ?”

Dậy mặc quần áo rửa mặt, Giang Lăng từ trong phòng ngủ đi ra.

Dì Lâm đang làm trứng gà, nghe vậy thì quay qua cười: “Cậu Phó dẫn thằng bé đi chạy bộ rồi.”

“Hai ba con đi lâu chưa dì?”

Dì Lâm suy nghĩ một chút: “Được một lúc rồi đấy, hôm nay Đồng Đồng dậy sớm, đúng lúc cậu Phó muốn đi chạy bộ, thằng bé liền chạy theo.”

Giang Lăng nhìn dì Lâm sắp làm xong bữa sáng, cô đi đến cửa thay giày, dự định ra ngoài tìm hai ba con.



Sáng nay Đồng Đồng dậy đi vệ sinh, không ngờ lại nhìn thấy Phó Văn Sâm ở đây.

Đồng Đồng tưởng anh tới sớm, hỏi ra mới biết tối qua ba ở lại, ngủ chung với mẹ.

Phó Văn Sâm nói muốn đi chạy bộ, hôm nay Đồng Đồng phải đi học, ban đầu định đi vệ sinh xong sẽ về phòng ngủ bù, nhưng đắn đo một lúc, cậu nhóc chạy theo Phó Văn Sâm.

Đồng Đồng còn nhỏ, chạy được một lúc đã thở hổn hển, gọi Phó Văn Sâm gọi: “Chú ơi, con không chạy nổi nữa, chú chờ con một lát.”

Phó Văn Sâm cũng không chạy nhanh lắm, nghe vậy, anh giảm tốc độ lại, đồng thời nhắc nhở cậu nhóc: “Không phải đã nói với con rồi à, về sau phải gọi là ba.”

Đồng Đồng vẫn không gọi theo: “Con vẫn còn chưa có tìm mẹ chứng thực đâu, lỡ chú gạt con thì sao?”

Phó Văn Sâm cười hờ hững: “Được, chờ con chứng thực xong rồi gọi sau.”

Nhìn cậu nhóc chẳng có chút sức nào, Phó Văn Sâm khom người bế cậu lên: “Thể lực của con kém lắm đấy, chưa chạy được bao lâu đã vậy rồi. Lúc ba lớn bằng con, ba chạy nhanh hơn con nhiều.”

Đồng Đồng nhún vai: “Con có thấy chú lúc bé đâu, chú nói gì mà chẳng được.”

Phó Văn Sâm: “…”

Phó Văn Sâm ôm cậu đi về theo con đường xung quanh tiểu khu, bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía đối diện.

Giang Lăng mặc áo len màu đen, và một chiếc quần cùng màu làm tôn lên đôi chân thon dài của cô.

Đồng Đồng cũng nhìn thấy cô, vui vẻ quơ tay, hô: “Mẹ ơi mẹ ơi!”

Giang Lăng đi tới cười vỗ mông con trai: “Không phải đi chạy bộ à, sao chân chẳng chạm đất thế này?”

Đồng Đồng ôm mông, vô cùng đáng thương: “Con chạy không nổi nữa.”

“Còn mẹ thì sao?” Đồng Đồng nghĩ đến việc chính, chỉ vào Phó Văn Sâm, “Hai người đã làm lành rồi ạ?”

Vẻ mặt Giang Lăng sững sờ, cô liếc nhìn Phó Văn Sâm, mơ hồ đáp: “Đúng vậy.”

Nhận được đáp án từ Giang Lăng, đáy mắt Đồng Đồng sáng ngời: “Vậy chú thật sự là ba con rồi sao?”

Giang Lăng ấn trán con trai, bất đắc dĩ nói: “Dù ba mẹ không làm lành thì ba vẫn là ba con.”

Đồng Đồng: “Mẹ phải nói mới tính.”

Phó Văn Sâm cười: “Hiện tại mẹ con cũng thừa nhận rồi, ba không lừa con đúng không? Gọi “ba” xem nào?

Đồng Đồng há to miệng, đột nhiên không thốt ra được.

Do dự một hồi lâu, cậu nhóc nghiêng đầu, hất cằm, cực kỳ kiêu ngạo gọi: “Ba ơi.”

“Ôi chao!” Rốt cuộc cũng nghe được tiếng xưng hô mà mình chờ mong đã lâu, khuôn mặt Phó Văn Sâm chứa đầy ý cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Đồng Đồng lại vui vẻ gọi Giang Lăng: “Mẹ ơi.”

Giang Lăng: “Ơi?”

Đồng Đồng không trả lời, lại gọi Phó Văn Sâm: “Ba ơi!”

Trên đường về nhà, cậu nhóc cứ ôm cổ Phó Văn Sâm, không ngừng gọi ba ơi ma ơi.

Mới đầu Giang Lăng còn cảm thấy buồn cười, về sau lại cảm thấy chua xót.

Cuối cùng bé con nhà cô cũng giống những đứa trẻ khác, có ba mẹ.

Trong lúc chờ thang máy, Đồng Đồng hỏi Phó Văn Sâm: “Ba ơi, ba làm lành với mẹ kiểu gì thế ạ?”

Phó Văn Sâm nhíu mày: “Đây là bí mật, sao ba có thể nói cho con biết được?”

Đồng Đồng hừ mũi: “Chẳng phải là con giúp ba sao? Biết vậy thì trước kia con đã không chỉ ba tặng hoa cho mẹ rồi.”

Phó Văn Sâm phụ họa: “Không sai, chủ yếu là nhờ công lao của con, con trai ba lợi hại thật, ba cảm ơn con nhiều lắm.”

Đồng Đồng đắc ý: “Ba không cần cảm ơn, hôm nay đưa con đến trường là được ạ.”

Phó Văn Sâm lập tức đồng ý.

Cửa thang máy mở ra, Giang Lăng đang định mở cửa nhà thì Đồng Đồng lại hỏi: “Mẹ ơi, tối hôm qua ba ngủ ở phòng của mẹ. Hai người trùm chăn bàn bạc sinh em trai hay em gái cho con đúng không ạ?”

Giang Lăng suýt nữa bị sặc, vô thức nhìn sang Phó Văn Sâm.

Phó Văn Sâm cũng hơi mất tự nhiên, nhưng chỉ thoáng qua một chút, sắc mặt anh đã khôi phục như thường: “Sao con lại hỏi vậy?”

Đồng Đồng nói: “Ba Điểm lớp con nói ạ, buổi tối ba mẹ cậu đấy thường xuyên ở trùm chăn bàn bạc làm sao để sinh em trai, em gái cho cậu ấy, mà trong thời gian bàn bạc thì không được quấy rầy, nếu không sẽ không thể sinh em trai, em gái được.”

Phó Văn Sâm dở khóc dở cười: “Ai nói cho bạn ấy biết thế?”

Đồng Đồng: “Có một buổi tối bạn ấy muốn ngủ cùng mẹ, vừa mở cửa ra thì trông thấy ba mẹ đang trùm chăn, ba bạn nói như thế. Bạn ấy muốn có em trai, em gái, nên sau đó không quấy rầy ba mẹ bàn bạc với nhau nữa.”

Nói đến đây, vẻ mặt cậu voi cùng hiểu kỳ: “Vậy năm đó ba mẹ cũng trùm chăn bàn bạc rồi sinh ra con ạ?” 

Phó Văn Sâm: “…”

Giang Lăng: “…”

“Ba mẹ ơi, vậy rốt cuộc tối qua có bàn việc sinh em trai, em gái không ạ?”

Giang Lăng không được tự nhiên lắm, cô trả lời: “Đương nhiên là không rồi, mẹ và ba chỉ cần một mình Đồng Đồng thôi.”

Đồng Đồng: “Bàn bạc cũng chưa thể sinh luôn đâu ạ, ba mẹ Ba Điểm bàn bạc lâu như vậy rồi mà vẫn chưa sinh được em trai em gái. Thế nhưng tình cảm của ba mẹ bạn ấy khá tốt ạ.”

Khóe miệng Phó Văn Sâm giật giật: “Chuyện bịa ra để lừa trẻ con mà con cũng tin, ba cứ tưởng con thông minh lắm.”

“Sao lại lừa trẻ con ạ? Con rất thông minh mà.”

Phó Văn Sâm cười khẽ, không để ý tới cậu nhóc.

Lúc vào nhà, dì Lâm đã làm xong bữa sáng.

Đồng Đồng chạy bộ nên toát mồ hôi, Phó Văn Sâm dẫn cậu nhóc đi tắm trước rồi mới ra bàn ăn ngồi xuống.

Buổi sáng hôm nay cậu nhóc rất rất vui, đôi chân ngắn không ngừng đung đưa.

Nhưng mà vẫn vừa bất ngờ không dám tin, vừa thấy hơi bất an, cậu nhóc ngẩng đầu: “Ba mẹ làm lành thật đúng không ạ, không lừa con chứ?”

Giang Lăng lau miệng cho cậu nhóc: “Đương nhiên là không rồi, ba mẹ lừa con làm gì?”

Đồng Đồng nhấc tay lên: “Con yêu cầu ba mẹ cung cấp chứng cứ.”

Giang Lăng cười: “Cung cấp chứng cứ thế nào?”

Đồng Đồng suy nghĩ một chút: “Ba mẹ hôn nhau một cái để chứng minh là đã làm lành với nhau.”

Giang Lăng vừa ăn một thìa cháo, súyt nữa thì sặc: “Con nghĩ linh tinh gì vậy hả, mau ăn sáng đi rồi còn đến trường nữa, coi chừng đi muộn bây giờ.”

Đồng Đồng không vui nhíu mày: “Hôn một chút cũng không chịu, chắc chắn là gạt con rồi.”

Phó Văn Sâm cười: “Không phải chỉ hôn một cái thôi sao, ba chứng minh cho con xem.”

Anh nghiêng người về phía Giang Lăng ngang nhiên xông tới, hôn xuống khóe miệng cô.

Anh vừa chạm vào đã rời đi, như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, miếng sủi cảo Giang Lăng vừa gắp lập tức rơi xuống.

Bên tai vang lên tiếng Phó Văn Sâm hỏi Đồng Đồng: “Vậy được chưa?”

Đồng Đồng nhướng mày, thỏa mãn gật đầu, tiếp tục ngoan ngoãn ăn sáng, hai chân dưới gầm bàn vẫn tiếp tục đá tới đá lui.



Sau khi ăn xong, Phó Văn Sâm đưa Đồng Đồng đến trường học, trên đường đến trường, Đồng Đồng hỏi: “Ba, cuối cùng ba với mẹ cũng làm lành rồi, sẽ không chìa lìa nữa đúng không ạ?”

Phó Văn Sâm điều chỉnh tay lái: “Sẽ không.”

Tới cửa trường học, Phó Văn Sâm mở cửa bế cậu nhóc xuống xe, đeo cặp sách lên lưng cậu.

Đồng Đồng rất vui không ngừng vẫy tay chào hỏi bạn bè, thấy bạn bè nhìn qua, cậu lập tức vui vẻ giới thiệu Phó Văn Sâm với các bạn: “Đây là ba tớ, là luật sư rất lợi hại đấy!”

Có bạn nhỏ hỏi: “Không phải cậu không có ba sao?”

Ý cười trên mặt Đồng Đồng nhạt đi, cậu nhóc trả lời: “Tớ vẫn luôn có ba, ba tớ còn rất lợi hại nữa.”

Cậu nhóc cùng bạn bè đi vào trường, Phó Văn Sâm đứng ở cửa trường học, nhìn chằm chằm dáng người nhỏ bé đang từ từ đi xa, luôn cảm thấy cậu nhóc thiệt thòi quá nhiều.

“Đồng Đồng!” Phó Văn Sâm gọi cậu nhóc, Đồng Đồng nghe thấy thì dừng bước, quay đầu lại.

Phó Văn Sâm sải bước tới, khom người ngồi xổm xuống, giúp cậu chỉnh lại quai cặp sách: “Con ở trường phải nghe lời thầy giáo biết chưa, buổi chiều ba sẽ tới đón con về nhà.”

Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Lúc nãy Phó Văn Sâm mới phất phất tay, để cậu nhóc rời đi cùng các bạn.

Trên đường đi tới công ty, trong đầu anh suy nghĩ rất nhiều chuyện, đi được nửa đường, anh tìm chỗ dừng xe lại.

Suy nghĩ một lát, anh gọi điện thoại cho Khương Bái: “Hôm nay tôi có chút chuyện, không đến văn phòng đâu nhé.”

——

Công việc của Giang Lăng vẫn rất bận rộn, tan làm hơi muộn.

Về đến nhà, mở cửa ra thì thấy nhà cửa tối mịt.

Cô mò công tắc ấn mở mấy lần mà đèn trong phòng vẫn chẳng sáng lên.

Giang Lăng ngó vào trong: “Dì Lâm ơi, trong nhà là bị cúp điện ạ?”

Vừa dứt lời, những ánh đèn nhỏ được bày trên sàn phòng khách dần sáng lên, lấp lánh ánh hồng, xung quanh phủ kín cánh hoa hồng.

Trên bàn rải đầy cánh hoa tươi, Giang Lăng đi tới, nhìn thấy một tờ giẩy nhỏ, nét chữ trên giấy rất quen thuộc.

Lúc đầu đi xem mắt, anh đã cảm thấy hai ta rất xứng đôi. Sau đó, buổi tối ngày đầu tiên chúng ta đăng ký kết hôn, lần đầu anh cảm nhận được cái gì gọi là động tâm. Mặc dù chúng ta xa cách nhau nhiều nằm, nhưng tình cảm trong anh vẫn chưa từng phai nhạt, có lẽ tất cả đều do vận mệnh sắp xếp. Đời người rất ngắn ngủi, chúng ta đã bỏ lỡ nhau mấy năm rồi, anh mong những ngày tháng tiếp theo, chúng ta có thể ở bên nhau. Lăng Lăng, đồng ý lấy anh lần nữa, được không? — Mãi yêu em, anh Phó.

Giang Lăng ngơ ngẩn nắm chặt tờ giấy, cô còn chưa lấy lại tinh thần, cửa phòng ngủ đã mở ra.

Cô ngước mắt lên thấy Phó Văn Sâm và Đồng Đồng đang đẩy bánh ngọt tới.

Phó Văn Sâm đứng trước mặt Giang Lăng, mở hộp trang sức, đưa chiếc nhẫn ra: “Tối qua em vừa đồng ý làm lành với anh, hôm nay anh đã cầu hôn em rồi, anh biết chuyện này rất đột ngột, nhưng anh thật lòng. Anh hy vọng có thể cho em và Đồng Đồng một mái nhà, gia đình ba người chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa, em có bằng lòng không?”

Giang Lăng nhìn chiếc nhẫn anh đưa tới, hốc mắt hơi nóng.

Cô mím môi: “Chẳng phải lần trước anh nói, hiện giờ địa vị nhà họ Giang và nhà họ Phó cách nhau rất xa, cho nên trước đó không dám chủ động tới tìm em sao? Thế mà bây giờ lại cầu hôn em, anh không sợ cao quá không với nổi à?”

“Không sợ.” Phó Văn Sâm nhìn cô thật sâu: “Bây giờ, đối với anh mà nói, em và Đồng Đồng là quan trọng nhất. Chỉ cần gia đình chúng ta được ở bên nhau, dù em kêu anh ở rể, anh cũng cam tâm tình nguyện.”

Anh lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, vừa trịnh trọng, vừa thấp thỏm chờ đợi: “Em có bằng lòng cùng anh bắt đầu lại không?”

Thấy Giang LĂng không nói gì, Đồng Đồng kéo tay áo cô: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ mau đồng ý đi mẹ.”

Giang Lăng nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp kia, lại nhìn Đồng Đồng đứng cạnh, đôi mắt ngày càng đỏ hoe, đáy lòng vô cùng ấm áp.

Cô vốn khồng ngờ Phó Văn Sâm sẽ cầu hôn cô.

Lần trước kết hôn, anh chẳng làm cầu kì mấy.

Giang Lăng chậm rãi đưa tay ra, nửa đùa nửa thật: “Vậy em đồng ý cho anh ở rể, về sau anh phải nhớ rõ địa vị của mình trong gia đình đấy.”

Phó Văn Sâm mừng rỡ không thôi, vội đeo nhẫn vào ngón giữa cho cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng: “Cảm ơn em vì vẫn luôn tin tưởng anh. Cả đời này của anh sẽ đối xử với em thật tốt.”

Đồng Đồng chui vào giữa, ôm chân hai người: “Còn có con nữa!”

Phó Văn Sâm khom người bế cậu lên: “Đúng vậy, cả Đồng Đồng nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.