Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Thời gian Dương Thư ở cữ, mỗi ngày, sau khi tan làm, Khương Bái sẽ lập tức về nhà.
bé con ngày càng kháu khỉnh hơn, mặt mũi rất giống Khương Bái.
Theo lời Lương Văn nói, thằng bé rất ngoan, không ầm ĩ như Khương Bái lúc bé.
Trước kia lúc Khương Bái vừa ra đời đã khóc không dứt, nhưng tiểu Dĩ Tắc rất ít khóc, ngoại trừ lúc bú mẹ ra, đứa bé chỉ yên lặng mở to mắt quan sát mọi thứ xung quanh.
Hôm nay Khương Bái rảnh rỗi, sau bữa trưa, anh cẩn thận bế con trai lên trò chuyện, bé con mở to mắt nhìn anh, thỉnh thoảng sẽ bĩu môi một cái, cũng không biết có hiểu gì không, nhưng không khóc không ầm ĩ tí nào.
Một lúc sau, đột nhiên bé con bỗng nhíu mày lại, Khương Bái nói gì cũng không thèm để ý tới.
Khương Bái đã tích lũy được không ít kinh nghiệm, có vẻ thằng bé tiểu rồi.
Anh đặt đứa bé vào trong nôi, tay sờ thử bỉm, quả nhiên là ướt.
Anh thuần thục cầm một cái bỉm mới thay cho đứa bé, nói với Dương Thư: “Đái ướt bỉm rồi cũng không thấy khóc, em nói xem, không biết cái tính này của nó giống ai nữa? Nếu không phải trông nó giống anh, anh sẽ cảm thấy chúng ta bế nhầm con đấy, tính cách của nó chẳng giống vợ chồng mình gì cả.”
Vừa dứt lời, một dòng nước ấm nóng phun lên mặt Khương Bái, cả người anh cứng đờ.
Cái chân ngắn trắng nõn của bé con khẽ đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-trai-tim-em/1928648/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.