“Ngôn Duyệt, anh trai tới đón em về nhà.”
Dương Thư sợ hãi đứng đó, nhìn hai tay Giang Triệt giơ ra, mũi cô vô cùng chua xót, mắt cũng mờ đi.
Nhìn một chiếc xe tải chứa đầy kẹo hồ lô, cô nhất thời không biết nên cảm thấy vui hay cảm thấy tủi thân, bỗng nhiên cô dùng sức đẩy tay anh ra, giọng nói nghẹn ngào: “Em không thích ăn kẹo hồ lô nữa anh mới về…”
Hốc mắt Giang Triệt nóng lên, yết hầu khẽ nhấp nhô.
Anh điều tra thân thế của cô mới biết được mấy năm nay Quách Diệu đã đưa cô đi đâu.
Ông ta ở Giang gia ăn sung mặc sướng, có người hầu hạ, còn cô phải đi ăn nhờ ở đậu, bị người khác coi thường.
Giang Triệt cố nén nước mắt lại, trong lòng vô cùng tự trách, anh bước tới, cẩn thận ôm lấy cô: “Xin lỗi em, là anh không tốt, anh về muộn rồi, không bảo vệ được cho em.”
Nước mắt Dương Thư rơi xuống như mưa, cô nghẹn ngào, nghe thấy Giang Triệt nói tiếp, “Nhiều năm nay anh vẫn luôn đi tìm em, nhưng em và Quách Diệu đổi tên khác, anh không tìm được.”
Có lẽ là khóc nhiều quá, Dương Thư cảm thấy cổ họng hơi đau, cô nuốt nước miếng, tủi thân nói: “Lần đầu em gặp anh, em đã nói nhìn anh rất quen, vậy mà anh lại bảo không biết em.”
Giang Triệt cũng nhớ tới lần đó, lúc ấy anh vừa có một chút manh mối, đang chờ kết quả DNA, cứ tưởng cô gái kia mới là Ngôn Duyệt, cho nên lúc thấy Dương Thư anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-trai-tim-em/1928602/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.