Dương Thư bị tình huống trước mặt làm cho sững sờ.
Không hiểu tại sao lần nào cô và Khương Bái cũng ôm nhau ngủ thế này?
Cô đứng dậy tìm chiếc chăn còn lại, cuối cùng nhìn thấy nó bị ném ở cuối giường.
Chăn bông của khách sạn đều chung một loại, không thể phân biệt nổi cái nằm trên mặt đất là của Khương Bái hay của cô.
Nhưng dựa theo tình huống ở nhà lần trước mà cô đã cướp chăn bông của Khương Bái, rất có thể cái đang nằm dưới đất kia chính là của cô.
Dương Thư cũng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.
Không lẽ cô đã hình thành thói quen theo quán tính mà xích lại gần Khương Bái sao?
Trong đầu cô bất giác nhớ lại cảm giác mỗi khi ở cùng với Khương Bái, trong lòng không hiểu sao lại rung động.
Nháy mắt Dương Thư chợt nhận ra điều gì đó.
Đầu óc cô mơ màng, giống như có thứ gì đó tích tụ bấy lâu bỗng nhiên nổ tung.
Não cô tê dại, ngồi đơ ra đó, không biết phải làm sao.
Mối quan hệ của cô và Khương Bái có thời hạn, đã nói là không được động lòng, tại sao lại cứ vô tình mắc kẹt trong đó…
Dương Thư trầm mặc nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, trong lòng hơi chột dạ.
Nếu cô thua, không phải là phải học tiếng chó sủa như đã định sao?
Dương Thư liếm môi một cái, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Tại sao lúc đó cô lại đưa ra cái quy định trẻ trâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-trai-tim-em/1928592/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.