Dương Thư bị Khương Bái nói làm cho câm nín mất hai giây, sau đó mới bất giác nhớ ra đúng là trong Wechat có một đoạn cô nói như vậy thật. 
Đầu óc cô đang mê man nên không nhớ rõ. 
Ngón tay ấm áp rời trên cổ tay cô, cảm giác hơi nóng/ 
Dương Thư lấy tay anh ra, cổ họng khô khan, cô liếm môi một cái  rồi mở miệng: “Anh Bái, tôi muốn uống nước.” 
Khương Bái bây giờ mới để ý trạng thái của cô có gì đó là lạ. 
Anh nghiêng người ra trước,  hít một hơi, mi tâm nheo lại: “Em uống rượu sao không nói với tôi một tiếng?” 
Anh còn tưởng là cô muốn đến nhận gia môn, không ngờ cô lại uống rượu. 
Không biết là nửa đêm khuya khoắt với bộ dạng này chạy đến đây rất không an toàn à?” 
Sớm biết vậy thì anh tự mình đến tìm cô cho rồi. 
“Ban nãy tôi nghĩ mình uống không nhiều.” Tác dụng của rượu vang bây giờ mới phát tác, cả người cô mơ mơ hồ hồ, cả người run rẩy không vững. 
Khương Bái đưa tay dìu cô, cô cũng thuận thế mà dựa lên người anh, từ từ nhắm mắt, đưa đồ trong tay qua: “Tiền anh tặng tôi tôi mua cà vạt này, xem như hết nợ anh.” 
Khương Bái nhìn bộ dạng của cô, đỡ cô đến ghế salon ngồi xuống: “Rốt cuộc là uống bao nhiêu?” 
“Không rõ nữa, ba ly? bốn ly? À không, hình như năm ly mới đúng.” Dương Thư ngồi tựa lên lưng ghế, duỗi bàn tay ra đếm, bản thân cũng không nhớ nổi/ 
Lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-trai-tim-em/1928561/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.