21.
Ngay sau đó, Giang Chí Đình rời đi.
Tôi mệt mỏi ngồi sụp xuống, tự phỉ nhổ bản thân không biết cố gắng, vẫn không tránh khỏi cám dỗ của anh.
Ngày hôm sau, Giản Khâu đến đón, đưa tôi về nhà ra mắt cha mẹ anh.
" Tối qua em ngủ không ngon à? Sao nhìn mệt mỏi vậy?"
Tôi ấp úng trả lời:
" Chắc do lệch múi giờ."
Giản Khâu hơi áy náy, anh xoa đầu tôi:
" Xin lỗi, tại anh vội vàng mà khiến em mệt như vậy."
Bố mẹ anh đã thúc giục anh rất nhiều lần đưa tôi về ra mắt, lần nào anh cũng lấy lí do từ chối, lần này không từ chối được nữa mới bất đắc dĩ kéo tôi về vội vàng như thế.
" Tý nữa khi đến nhà anh, em chỉ cần một nụ cười tự tin thôi, mọi chuyện còn lại anh lo hết cho."
" Okie, cái này đơn giản em làm được, anh yên tâm."
Nhưng không ai nghĩ rằng tôi bị vả mặt nhanh đến thế, vào đến của nhà Giản Khâu, nụ cười của tôi bỗng cứng đờ khi nhìn thấy Giang Chí Đình đang ngồi ở phòng khách.
Giang Chí Đình đang ngồi cùng bố Giản, anh liếc chúng tôi một cái rồi lại quay lại nói chuyện như không có gì.
Mẹ Giản thấy tôi đến vội vàng chạy ra đón, hỏi thăm tôi vài câu rồi nhẹ giọng giải thích sự xuất hiện của Giang Chí Đình cho chúng tôi nghe
" Cậu ấy là bạn làm ăn của bố con, đến đây từ sáng sớm."
" Là bạn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-son-quy/2664865/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.