Trong thời gian ở cữ, mặc dù có bà vú chăm sóc em bé nhưng Mộ Du Trầm ngoài giờ làm việc thường tự mình làm. 
Là một người mới làm ba, anh không có kỹ năng gì. 
Từ việc mặc quần áo đến thay tã, anh đều học đi học lại từ bà vú. 
Sáng nay anh không cẩn thận mặc ngược quần áo của Triều Triều, lúc phát hiện liền vội vàng cởi ra mặc vào. 
Thư Minh Yên nhìn bộ dáng nghiêm mặt của anh, nhất thời muốn cười, trêu chọc anh: "Mộ tiên sinh, trước khi em bé ra đời, anh nói mình rất có kinh nghiệm trong việc chăm em bé mà, sao giờ mặt quần áo cũng không được vậy?" 
"Ai có thể nghĩ một đứa trẻ sơ sinh lại vất vả như vậy đâu?" Mộ Du Trầm chậm rãi mặc quần áo cho Triều Triều, ngước nhìn Thư Minh Yên, nói đầy ngụ ý, "Hơn nữa, theo kinh nghiệm chăm em bé trước đây của anh đúng là không có phần mặc quần áo, khi đó em đâu có để anh giúp em mặc." 
"..." 
Chưa nói được mấy câu, anh lại giở trò lưu manh, Thư Minh Yên nhất thời nóng mặt, tiếp tục quấn chăn ngủ, phớt lờ anh. 
Mộ Du Trầm nhìn cô cười cười, đem hai đứa nhỏ đến bên cửa sổ phơi nắng, cũng hẹn rất đúng giờ. 
Cả Triều Triều và Mộ Mộ đều bị vàng da, bác sĩ nói tắm nắng hai lần một ngày, mỗi lần 15 phút, Mộ Du Trầm đã làm như vậy trong mấy ngày qua. 
Thư Minh Yên nhìn ba cha con bên kia, dịu dàng nói: "Tắm nắng thật sự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-hon-nhan/3243245/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.