[ LAN NAM PHI MÀU TRẮNG, LÀ LOÀI HOA MAY MẮN CỦA CÔ ] 
Đoán được có lẽ cô đang nhớ nhà, Mộ Du Trầm không gọi nhũ danh của cô, để tránh gợi lên quá khứ đau lòng. 
Thư Minh Yên nhìn anh, Mộ Du Vãn cũng quay đầu qua, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Sao em lại xuống đây?” 
Mộ Du Trầm nhìn hai mắt ửng đỏ của Thư Minh Yên, nói với Mộ Du Vãn: “Chiều nay em mua cho cô ấy rất nhiều đồ, còn chưa sắp xếp lại, em dắt cô ấy lên lầu sắp xếp một chút.” 
Mộ Du Vãn nghiêng đầu mới nhìn thấy sự khác thường của Thư Minh Yên, cô ấy mới tới nhà họ Mộ, chắc chắc không quen được với mọi thứ, Mộ Du Vãn cũng có hơi sơ ý. 
Mộ Du Vãn nhẹ nhàng hỏi: “Muốn lên lầu với chú nhỏ không?” 
Thư Minh Yên gật đầu, đứng lên. 
Nhìn bàn tay đưa tới của Mộ Du Trầm, xương ngón tay của thiếu niên rất gầy, ngón tay dài lại đẹp mắt. 
Cô đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay anh, rời khỏi phòng khách với anh. 
Lúc đưa Thư Minh Yên đến đầu cầu thang, đã cách xa phòng khách ồn ào, Mộ Du Trầm khom lưng lau nước mắt trên khóe mắt cô. 
Nhìn thấy mắt cô vẫn còn đỏ, Mộ Du Trầm hỏi: “Nhớ nhà sao?” 
Nghe được câu hỏi này, phòng tuyến mềm mại yếu ớt trong nội tâm của Thư Minh Yên bị phá vỡ. 
Tất cả mọi sự ngụy trang của cô trong phút chốc tiêu tan, sự tiêu cực như thủy triều tràn tới, giống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-hon-nhan/3243225/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.