Edit+beta: LQNN203
Cho đến khi Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm tạm biệt Tô Anh Lam và rời đi, Tô Bối San thật lâu vẫn chưa hồi phục sau sự nghẹn khuất vừa rồi.
Cô ta liếc nhìn Du Uyển Ngưng đang ăn trái cây, rồi ngồi xuống bên cạnh: "Em nghĩ chị dâu này của em có thể xứng với anh họ của em sao? Mộ Du Trầm là một người xuất sắc như vậy, làm sao anh ấy có thể coi trọng cô ta được, nói chuyện cũng quá trà, vừa rồi giống như chơi đùa chúng ta như khỉ vậy, mẹ em cùng anh họ của em nói chuyện, sao lại tới lượt cô ta xen vào?"
Du Uyển Ngưng nằm ở trên sô pha, khoanh chân dựa vào lưng sô pha, trong miệng nhai đào, một chân khua khoắng: "Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác, cô ta quả thực so với khi còn nhỏ nhanh mồm nhanh miệng hơn rất nhiều."
Du Uyển Ngưng liếc nhìn Tô Bối San, "Nhưng trà nghệ của cô ta chỉ cao hơn chị một chút, chị đừng chó chê mèo lắm lông."
Tô Bối San dừng một chút, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở: "Uyển Ngưng, lời này của em ở đâu mà nói vậy?"
"Em nói sai sao?" Du Uyển Ngưng ngồi dậy, "Chị nghe nói anh họ của em kết hôn, chị không có cơ hội gả vào Mộ gia, ám chỉ đủ thứ, nhờ mẹ em tìm anh họ sắp xếp cho chị một vai. Mẹ em cảm thấy xấu hổ với chị vì hôn sự không thành, nên hôm nay vì chuyện của chị mà dốc hết sức không phải sao? Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-hon-nhan/3243173/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.