Bị buộc sắm vai chim cút còn thêm cái cọc gỗ* cả ngày ngay cả lúc nghỉ ngơi, cảm giác còn mệt hơn với quay phim, trong chớp mắt Triệu Nghê Hạ đi ra ngoài, thở hắt ra một hơi thật dài.
*Ý nói Triệu Nghê Hạ phải ra vẻ yếu đuối để đối phó.
Cô gọi Tiêu Tình Tình, đi thẳng đến bãi đậu xe, chui thẳng vào trong xe bảo mẫu, cả người mới hồi phục lại tinh thần.
Tiêu Tình Tình đã nghe được tin tức từ những người khác trong đoàn phim, thắt chặt đai an toàn, vẻ mặt tò mò hỏi cô: “Chị Nghê Hạ, chị gặp đạo diễn Đàm Thăng rồi sao?”
Triệu Nghê Hạ nhận nước cô ấy đưa đến uống hai ngụm, gật đầu.
“Oa, vậy hai người nói chuyện gì vậy?”
Nói chuyện gì?
Cô hình như chỉ nhớ rõ bộ dạng ấm áp và nụ cười hiền hậu của đạo diễn Đàm trong toàn bộ quá trình giơ điện thoại lên gọi video với Bùi Khước.
Triệu Nghê Hạ tùy tiện đề cập đến một chuyện: “Nói chuyện về buổi biểu diễn ngày mai ở thành phố Trùng Khánh. Đạo diễn Đàm nói Bùi Khước tạm thời có việc, không đi.”
Tiêu Tình Tình khó chịu ra mặt: “Hả?”
Cô buồn cười nhìn: “Em hả cái gì? Em cũng không đi được.”
“Hả? À.” Tiêu Tình Tình chậm nửa phút mới phản ứng lại được: “Cũng đúng.”
Lại hỏi thêm mấy câu, một lát sau mới chuyển đề tài.
Xe chạy thẳng đến cửa khách sạn.
Triệu Nghê Hạ dựa lưng vào ghế, câu được câu không trả lời cô ấy. Hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-cau-vong/3352568/chuong-8.html