Trên thế giới này có rất nhiều căn bệnh quái lạ, nhưng dị ứng ca hát vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Hơn nữa rõ ràng là Trần Mạn Dao ngồi nghe người khác hát nãy giờ không có biểu hiện gì bất thường a, dị ứng kiểu gì ngồi nghe không sao khi cất tiếng hát lên lại đau đầu đâu?
Cho nên, không một ai tin tưởng Trần Mạn Dao, tất cả đều có suy nghĩ giống Lương Minh Nguyệt, đó là Vân Tiểu Mạn đang cố tình làm ra vẻ thần thần bí bí.
Bất quá không có ai ép buộc cô phải hát, dù sao người ta đã không muốn thì có ép cũng có vui vẻ gì đâu chứ.
Thế nhưng, Trần Mạn Dao tự biết cô không nói đùa, mỗi lần cô hát đầu của cô đều rất đau, đén mức cô đã không ít lần ngất đi khi cố tìm hiểu nguyên nhân của căn bệnh kì hoa này, lâu dần cô đâm ra sợ hãi việc hát, nếu không phải không muốn phá vỡ bầu không khí cô đã về lâu rồi.
Ai ngờ mọi chuyện không như ý muốn hội nữ nhân lại chơi trò chuyền nhau hát, rốt cuộc cô vẫn là tội đồ, quả đúng là chạy trời không khỏi nắng a.
Mặc dù không ai nói gì, nhưng bầu không khí hiển nhiên đã không còn tốt đẹp như lúc đầu, thỉnh thoảng lại có người nhìn cô đầy cứng nhắc.
Nghe thêm vài bài nữa, Trần Mạn Dao đứng dậy uyển chuyển nói:
- Tôi chợt nhớ ra có chút chuyện cần giải quyết, hẹn mọi người hôm khác nhé.
Lần này đám người không mấy nhiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-ac-ma/2369965/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.