Chương trước
Chương sau
- Rầm.

- Buông Vân tiểu thư ra.

Điểm đến ở tầng ba, nhưng với bộ pháp cao siêu Quách Đại chỉ dùng mười mấy giây đã có mặt tại hiện trường, anh ta đang nóng nảy sợ “đại boss phu nhân” gặp nạn nên không có thời gian quan sát tình huống mà phá cửa xông thẳng vào quát lên thị uy.

Theo lẽ thường, dù ngươi đang làm cái gì, bỗng có người quát lên chắc chắn ngươi sẽ dừng lại, chỉ cần bắt đúng thời cơ sẽ có cơ hội tốt ra tay cứu người.

Trường hợp này cũng như thế, có điều… người dừng lại không giống như Quách Đại tưởng tượng, phá cửa xong chưa kịp “ra tay cứu người” trong đầu anh ta đã hiện lên nguyên một dãy chấm hỏi chạy ngang, móa nó, anh ta đang thấy cái gì đây, rốt cuộc ai mới là người xấu a.

Vốn dĩ tràng cảnh nên là Vân tiểu thư bị người xấu “đè xuống”, ai biết cái anh ta chứng kiến lại là “một người đàn ông lõa lồ nửa thân trên đang nằm co giật, ánh mắt kinh hoảng, miệng sùi bọt mép lẩm bẩm cái gì mà đừng lại đây đừng lại đây”, cái này là… bị hù dọa đến chết khiếp có phải không?

Lại nói người đang nằm Quách Đại cũng biết, đây không phải Khương tam thiếu gia nổi tiếng ăn chơi thì là ai, nghe đồn tên này chinh chiến rất khá, tại sao lại nằm thành một đống vô dụng rồi.

Thế nhưng mà, Vân tiểu thư rất đẹp có được hay không, nhìn thấy người đẹp lại sợ hãi là thế quái nào, giờ phút này Quách Đại cảm thấy não của mình không đủ dùng, quá khó hiểu đi.

Phía bên kia, Trần Mạn Dao thực sự bị Quách Đại “thị uy” làm cho giật mình, nhưng khi nghe đến câu nói kia cô cũng một đầu đầy chấm hỏi, ai buông ai ra cơ?

Lại nói, cô không có cầu tiếp viện a, cô còn chưa dạy cho Khương Hưng một bài học nhớ đời đây.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút lúng túng.

Không phải sao, một người thì giống như “phá hư chuyện tốt của người khác”, một người thì giống như “bị bắt quả tang làm chuyện xấu”, biết nói cái gì bây giờ.

Trần Mạn Dao là người chấm dứt sự lúng túng, cô ho nhẹ một cái nói:

- Chào anh, đã lâu không gặp. Nếu tôi nhớ không lầm thì anh là trợ lí của Lâm tổng, đúng chứ?

Quách Đại ngơ ngơ ngác ngác đáp theo bản năng:

- Đúng vậy.

Xã giao một câu, Trần Mạn Dao hơi nhướng mày đi vào chính sự hỏi:

- Anh đến đây làm gì? Lâm tổng nói anh theo dõi tôi sao?

Không hiểu sao, Trần Mạn Dao vốn ghét bị người bám đuôi, nhưng lần này cô lại có chút chờ mong.

Bất quá Quách Đại đã lấy lại tinh thần không có ngu đi nói thật, nói ra khẳng định sẽ bị ăn hành từ boss a, không muốn không muốn.

- Vân tiểu thư đừng hiểu lầm, hôm nay tôi có nhiệm vụ đi ngang qua khu vui chơi Huấn Binh thì bỗng thấy bóng lưng của Vân tiểu thư đi cùng La Khiếu, tôi sợ Vân tiểu thư gặp chuyện bất trắc nên mới đi theo, tất cả không có liên quan gì tới Lâm tổng.

Sau đó, Quách Đại đánh trống lảng nói thêm một lèo:

- Cũng may là Vân tiểu thư hồng phúc tề thiên, ai ngờ được Khương thiếu gia đây lại lên cơn động kinh đúng lúc a.

Nga, cái cớ này rất hợp lí, không hổ là trợ lí của Lâm Phá Thần, cái bậc thang hạ đài này quá dễ đi xuống a.

Trần Mạn Dao hùa theo, trong lòng hơi hụt hẫng, ngoài mặt cô giả bộ ngây thơ nói:

- Hic, quả thật là rất may mắn, tôi đang sợ chết khiếp đây. Tôi không có xe, đi nhờ anh một chút được không.

Quách Đại làm sao có thể từ chối “đại boss phu nhân” đồng ý ngay:

- Không thành vấn đề.

Thế là, giữa hai người tạo thành một sự hiểu ngầm lẫn nhau cùng nhau rời khỏi khu nhà hoang.

Chỉ đáng thương cho Khương Hưng bị “độc hương” ảnh hưởng khiến não bộ sinh ra ảo giác gặp ma vẫn nằm co giật trên mặt đất không được ai quan tâm, hiện tại nhìn Khương Hưng chẳng khác nào một tên tâm thần vừa trốn trại nào có phong phạm của thiếu gia nữa.

Và đúng như Trần Mạn Dao nói, Khương Hưng căn bản là không ngóc lên nổi.

Đùa sao, dung mạo xấu còn dễ nói, đây là gặp ma a, phối hợp thêm bối cảnh nhà hoang càng tăng thêm phần đáng sợ, gặp ma mà còn lên nổi thì chỉ có thể nói Khương Hưng quá bá đạo, rất hiển nhiên Khương Hưng chưa ăn mặn đến mức ma quỷ cũng dám chơi.

Thậm chí… nếu không có bác sĩ giỏi điều trị, cả đời này Khương Hưng sẽ bị bóng ma ám ảnh tâm lí không dậy nổi, bất lực a.

Tạm không đề cập tới Khương Hưng trở về bên phía Trần Mạn Dao và Quách Đại.

Ngồi trên xe chờ khoảng năm phút không thấy có thêm ai khác xuất hiện Trần Mạn Dao đã có suy đoán việc Quách Đại đến “cứu” có tám phần là do Vũ Thiến Thiến giật dây, đồng thời Vũ Thiến Thiến không muốn làm lớn chuyện mới không tới thu thập tình báo.

Không có tình báo, sẽ không nắm thóp được Khương thị, cũng không cảnh cáo được mấy người trong đoàn phim, tính ra sự việc này không đem tới nhiều hiệu quả cho lắm.

Tuy nhiên cô không giận Vũ Thiến Thiến phá hỏng kế hoạch, chung quy lại người ta là lo lắng cho cô mới làm thế.

Bỗng, Trần Mạn Dao quay sang hỏi Quách Đại:

- Boss nhà anh có phải người đa nhân cách hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.