Sau gần ba mươi phút lái xe, mấy người La Khiếu hoàn thành nhiệm vụ hộ tống Trần Mạn Dao đến một khu nhà bỏ hoang ở rìa thành phố, nhìn chung thì nơi đây khá âm u, cảnh vật hoang tàn, hiếm có người lui tới, cực kì thích hợp để làm chuyện xấu.
Nhưng mà… làm chuyện xấu như giết ngươi cướp của còn đỡ, chứ cái chuyện xấu khía cạnh kia liền có chút không thoải mái a.
Thử nghĩ xem, hai người đang “quần ẩu” bỗng có một tiếng gió thổi vụt qua khe cửa sổ, tấm rèm che cửa ố vàng đung đưa, từng âm thanh xào xạc vang lên, chưa tính tới một bóng trắng hiện ra thì đã quá móa nó kinh dị rồi, kẻ nào làm được ở đây chỉ có thể nói là khẩu vị quá mặn.
Bất quá cũng tốt, càng như thế… chuyện sẽ càng vui.
Khương Hưng a Khương Hưng, không tìm đường chết sẽ không chết, chẳng lẽ ngươi không hiểu được đạo lí này hay sao.
Tạm không nói đến chuyện đó, Trần Mạn Dao xuống xe, cô ném chìa khóa lại cho Lực tùy ý hỏi:
- Các anh có vào không?
La Khiếu lắc đầu nói:
- Mang cô đến đây là chúng tôi đã xong nhiệm vụ, chỉ cần cô không chạy thì chúng tôi không cần thiết phải nhúng tay. Người thuê chúng tôi đang chờ ở tầng ba, cô đi đi.
Nghe vậy Trần Mạn Dao hơi yên tâm một chút, dù sao ít một người liền đỡ một phần áp lực, ai biết “độc hương” của cô có xảy ra vấn đề vào phút cuối hay không, chẳng may có sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treu-choc-ac-ma/2369947/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.