Thủy Miểu Miểu đem giấy ăn trên bàn đưa cho Thẩm Mặc Thần, khóe miệng run rẩy nói: “ Ai đó, có chuyện gì vậy?”
“ Qúy khách, hai người dùng cơm sao?” Người phục vụ lễ phép hỏi.
“ Cút.” Thẩm Mặc Thần thô bạo nói.
Tiếng động ngoài cửa biến mất.
Người phục vụ có lẽ đã tưởng tượng ra một vài hình ảnh nào đó.
Thủy Miểu Miểu rất muốn tìm một khe hở để chui xuống đất giả chết.
“ Chúng ta nên khách khí với họ, dù sao đây cũng là nhà hàng của họ.” Thủy Miểu Miểu nhẹ giọng nói với Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần nhìn gương mặt xinh đẹp của Thủy Miểu Miểu, miệng khẽ cười. Đôi mắt anh hiện lên một tia gian xảo: “Được, em đi gọi họ quay trở lại, chúng ta sẽ ăn cơm ở trong phòng này.”
Thủy Miểu Miểu: “…”
Chuyện đó làm cô xấu hổ.
Lúc trước, người phục vụ còn không nhìn thấy cô, cô có thể trốn vào đám người để ra ngoài. Nhưng bây giờ, nếu cô kêu người phục vụ quay lại thì chẳng phải giấu đầu lòi đuôi sao?
Như vậy chẳng khác nào cô tự chui đầu vào chỗ chết.
Thủy Miểu Miểu nhẹ nhàng lắc tay, nói: “ Cứ để cho họ đi thôi”.
Thẩm Mặc Thần nhìn thấy sự giảo hoạt của cô, khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Trong phòng có nhà vệ sinh, em vào đó mà lau váy.”
Lúc này, cô mới nhận ra mình vẫn đang ngồi.
Thủy Miểu Miểu vội vàng đứng dậy, cũng không quản bản thân mình lôi thôi, cô chạy nhanh vào tolet.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treo-cua-so-gay-an-ong-xa-ra-tay-nhe-nhang/3228271/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.