Thủy Miểu Miểu đem giấy ăn trên bàn đưa cho Thẩm Mặc Thần, khóe miệng run rẩy nói: “ Ai đó, có chuyện gì vậy?”
“ Qúy khách, hai người dùng cơm sao?” Người phục vụ lễ phép hỏi.
“ Cút.” Thẩm Mặc Thần thô bạo nói.
Tiếng động ngoài cửa biến mất.
Người phục vụ có lẽ đã tưởng tượng ra một vài hình ảnh nào đó.
Thủy Miểu Miểu rất muốn tìm một khe hở để chui xuống đất giả chết.
“ Chúng ta nên khách khí với họ, dù sao đây cũng là nhà hàng của họ.” Thủy Miểu Miểu nhẹ giọng nói với Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần nhìn gương mặt xinh đẹp của Thủy Miểu Miểu, miệng khẽ cười. Đôi mắt anh hiện lên một tia gian xảo: “Được, em đi gọi họ quay trở lại, chúng ta sẽ ăn cơm ở trong phòng này.”
Thủy Miểu Miểu: “…”
Chuyện đó làm cô xấu hổ.
Lúc trước, người phục vụ còn không nhìn thấy cô, cô có thể trốn vào đám người để ra ngoài. Nhưng bây giờ, nếu cô kêu người phục vụ quay lại thì chẳng phải giấu đầu lòi đuôi sao?
Như vậy chẳng khác nào cô tự chui đầu vào chỗ chết.
Thủy Miểu Miểu nhẹ nhàng lắc tay, nói: “ Cứ để cho họ đi thôi”.
Thẩm Mặc Thần nhìn thấy sự giảo hoạt của cô, khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Trong phòng có nhà vệ sinh, em vào đó mà lau váy.”
Lúc này, cô mới nhận ra mình vẫn đang ngồi.
Thủy Miểu Miểu vội vàng đứng dậy, cũng không quản bản thân mình lôi thôi, cô chạy nhanh vào tolet.
Khoảng 30 phút sau
Thẩm Mặc Thần và Thủy Miểu Miểu xuất hiện tại một phòng khác để ăn cơm.
Thẩm Mặc Thần sâu xa nhìn cô
Thủy Miểu Miểu bị Thẩm Mặc Thần nhìn lâu có chút xấu hổ liền rời chủ đề, hỏi: “ Anh có biết ở Thành Châu gọi ông xã là gì không?”
“Sao?”
“Quản gia trong tiếng Thành Châu có âm gần giống nhau”. Thủy Miểu Miểu dùng giọng Thành Châu nói.
“Như vậy là sao?”. Thẩm Mặc Thần hỏi.
“ Thích quản lý người khác cho nên gọi là quản gia.” Thủy Miểu Miểu cười nói,
“ Vậy bà xã? Ở Thành Châu họ nói như nào?” Thẩm Mặc Thần tò mò hỏi.
Người phục vụ đứng bên cạnh là người Thành Châu nghe thấy liền cười.
Thủy Miểu Miểu cùng nhếch môi cười, trả lời:” Bà già đanh đá”.
“ Gìa, bà già? Con người Thành Châu đúng là vui tính”. Thẩm Mặc Thần gian xảo nói.
“Không đúng.” Thủy Miểu Miểu biết Thẩm Mặc Thần đã hiểu sai ý của cô: “ Ở Thành Châu chửi người khác cũng phát âm giống từ bà già đanh đá. Vì vậy, Thành Châu kêu bà xã là bà già đanh đá. Bã xã thích mắng ông xã, ông xã thích quản lý bà xã, rất vui đúng không?”
Thẩm Mặc Thần nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, đôi mắt cô như chứa đựng một ngôi sao sáng.
Trong đầu anh bỗng nảy ra một ý tưởng, nếu có thể cùng cô ồn ào cả đời cũng rất thú vị.
“Dạ Lăng Dật, tại sao anh ta lại hận em như vậy?” Thẩm Mặc Thần đăm chiêu hỏi.
Tay đang dùng cơm của Thủy Miểu Miểu dừng lại một chút, lông mi của cô khẽ chớp, khóe miệng nhếch lên, nói: “ Có đôi khi, yêu một người và hận một người đều không cần lý do. Nếu nhất định phải tìm ra một lý do thì tôi có thể nói, anh ta có bệnh, tên loại bệnh này ….”
Thủy Miểu Miểu nhíu mày, đôi mắt cô khẽ chớp.
Cô nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, cười nói: “ Nếu vậy anh ta chính là một lão thẳng nam ung thư thời kỳ cuối.”
Đôi mắt của Thẩm Mặc Thần khóa chặt hình bóng Thủy Miểu Miểu, anh nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt cô, đôi mắt anh nheo lại.
Nếu như anh đoán không lầm, Dạ Lăng Thần không quan tâm đến cô là do chuyện xảy ra đêm hôm đó.
Vì sao? tối hôm đó, Thủy Miểu Miểu lại leo cửa sổ để nhảy vào phòng anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]