Thẩm Mặc Thần nhìn dáng vẻ không hề yếu đuối của Thủy Miểu Miểu.
Giọng nói của cô mang theo một chút hờn dỗi giống như giọng nói mềm mại vùng Giang Nam, giọng nói rõ ràng mang theo sự tức giận nhưng lại như tiếng người phụ nữ đang nói nhỏ nhẹ khiến anh sinh lòng thương tiếc.
Thẩm Mặc Thần lên tiếng:” Ừ. Sau hai năm, tôi sẽ cho em hai vạn, lúc đó cuộc sống của em và con cũng tốt hơn.”
Thủy Miểu Miểu nhíu mày.
Cô chỉ cần anh không mang Viêm Viêm đi.
Cô nhìn qua phía ngoài cửa xe, hỏi: “ Bây giờ chúng ta đi đâu?”.
“Buổi trưa tôi có hẹn cùng ăn cơm với một người, chúng ta cùng đi.” Thẩm Mặc Thần trả lời.
Án mắt Thủy Miểu Miểu trừng lớn, cô ghé vào mặt sau của ghế, suy nghĩ rồi nói ” Không phải nói chuyện kết hôn là bí mật sao?”
Thẩm Mặc Thần cười nhếch miệng, anh khẽ liếc nhìn Thủy Miêu Miêu, đem suy nghĩ của cô kéo về, nói:” Chẳng lẽ, nam nữ ngồi ăn cơm với nhau đều là vợ chồng?
Em đừng suy nghĩ linh tinh lại lo lắng chuyện không đáng sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nếu vì em mà cuộc hôn nhân này bị đưa ra ánh sáng thì em đừng trách tôi.”
Thủy Miểu Miểu ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng cô giật giật:” Anh ngược lại rất là rộng lượng, da mặt anh dày bằng một vòng trái đất, tôi rất khâm phục.”
“Haha”. Biết rõ cô ấy đang chê cười mình, anh lại không tức giận nổi:”Em có mang theo hộ khẩu không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treo-cua-so-gay-an-ong-xa-ra-tay-nhe-nhang/3228261/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.