Viêm Viêm nhìn Thẩm Mặc Thần nở nụ cười liền cười theo, lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu. Nhìn bé giống như một thiên thần nhỏ lạc vào trần gian.
Thẩm Mặc Thần liếc bé, anh nghĩ đến Thủy Miểu Miểu cười ngốc ngếch liền thu hồi nụ cười.
Viêm Viêm nhận thấy Thẩm Mặc Thần không cười thì biểu tình của bé càng trở nên nghiêm túc, cậu nghĩ thầm: tình hình thay đổi trong chốc lát, mình không phải là dê vào miệng cọp đấy chứ. Ngay lập tức, cậu không cười nữa, đôi mắt cậu mở to giống như đôi mắt của loài động vật nhỏ đề phòng anh.
Thẩm Mặc Thần vừa cảm thấy tức giận vừa buồn cười.
Thủy Mộc Viêm có bộ dạng giống anh, nhưng do sống cùng Thủy Miểu Miểu cho nên từ ánh mắt đến thần thái rất giống Thủy Miểu Miểu.
Viêm Viêm cẩn thận hỏi: “Tính cách của cha thay đổi thất thường là do lây từ mẹ sao?”
“Chứng bệnh này của Thủy Miểu Miểu thực sự không nhẹ.” Thẩm Mặc Thần nở nụ cười, đồng tình với cậu, anh khẽ nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn Viêm Viêm liền nghi ngờ hỏi: “Làm sao con biết chú là cha con, mẹ con nói?”
“Haha, cha suy nghĩ nhiều rồi, mẹ con không cho con nhìn thấy cha, nói cha là kẻ thù của nhà chúng ta, để cho con trốn tránh cha. Nhưng con nghĩ với trí thông minh của mẹ, nếu thực sự là kẻ địch thì con đã mất từ tám đời rồi. Nếu vậy, điều làm cho mẹ sợ hãi duy nhất chính là cha là cha của con. Hôm nay, con vừa gặp cha, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treo-cua-so-gay-an-ong-xa-ra-tay-nhe-nhang/3228253/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.