Thủy Miểu Miểu tự thuyết phục bản thân mình, cô rút giấy đặt ở bên cạnh bồn cầu, lau nước mũi, sau đó hung hăng vo khăn giấy lại ném vào thùng rác.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng của Dạ Lăng Dật ra lệnh: “ Đi ra ngoài.”
Thủy Miểu Miểu nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh, quyết định lành làm gáo vỡ làm muôi, rất phấn khích nói: “ Đại trượng phu, nói một không nói hai, đã nói không ra thì không bao giờ ra.”
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Dạ Lăng Dật đá một cái lên cửa, quát: “ Cô cút đi cho tôi.”
“ Không ra cút thế nào được, anh cút trước đi rồi tôi cút.” Thủy Miểu Miểu mắng lại.
Cô đâu có ngu mà mở cửa, để cho anh ta bắt được tại trận, khác gì tìm đường chết.
Thủy Miểu Miểu mắng xong, phát hiện ngoài cửa không nghe thấy động tĩnh gì.
Cô lau lau nước mắt.
Thật ra cô không muốn khóc.
Nhưng trong lòng giống như là ngấm đầy bọt biển, nặng trĩu, chỉ có kênh nhỏ là tuyến lệ, cứ thế để nước mắt chảy ra bên ngoài.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, rồi đóng lại.
Hay là Dạ Lăng Dật chưa đi?
Thủy Miểu Miểu nghi ngờ đứng dậy, cong lưng cẩn thận từng bước đến gần cửa, áp tai lên nghe ngóng.
Bên ngoài giống như không có tiếng động gì, ngay cả tiếng nhạc cũng ngừng.
Hay là anh ta đi rồi?
Thủy Miểu Miểu mở hé cửa ra, len lén nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài một mảng đen nhánh, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/treo-cua-so-gay-an-ong-xa-ra-tay-nhe-nhang/3228234/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.